Người bình thường có lẽ không biết con sói kia là vật gì, nhưng bọn họ biết rất rõ, đây chính là bản thể của Tịch Diệt Chi Hỏa, truyền qua các đời Thiên Diễm Môn, tuyệt đối không thể để mất.
Chỉ có điều, trong lòng bọn họ tuy vô cùng căm phẫn, nhưng chỉ dám mở miệng, không dám động thủ.
Mất đi chi hỏa tuy quan trọng, nhưng sao có thể sánh bằng tính mạng? Đạo lý này bọn họ cũng biết.
Sau khi Phong Liệt thu đầu sói kia vào Long Ngục, lại mỉm cười lên tiếng nói:
- Vẫn là câu nói đó, muốn lấy từ trong tay bổn tọa, không phải không thể được, chỉ cần các ngươi có thể ngăn cản được một kích thần khí của bọn tọa là được, bổn tọa hiện tại đã kiết lực, các ngươi có thể thử xem ta có thể chém ra kiếm thứ ba hay không? Ha ha ha. . .
Nghe xong Phong Liệt hung hăng cười, tất cả mọi người liền kích động thổ huyết, cả đán tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không kẻ nào dám động thủ.
Tuy rất nhiều người suy xét có thể Phong Liệt phô trương thanh thế, nhưng đã vết xe đổ của Chung Dương, ai còn dám tiến lên thử?
- Đã không ai dám thử. . .Bổn tọa không nhiều thời gian bồi tiếp các ngươi, bổn tọa để các ngươi minh bạch, Ám Ngục này hôm nay đã thuộc về bổn tọa, nếu như ai vọng tưởng, hoặc tạo lên chút hành động không suy nghĩ, bổn tọa không ngại tới sơn môn hắn dạo quanh giải quyết chu đáo, ha ha ha ha. . .
Sau khi nói xong vài câu, Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-long-phien-thien/1429922/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.