"Oanh…!" Trong chớp mắt Phong Liệt biến mất, một cỗ uy áp kinh thiên liền hàng lâm ở phía trên khu rừng nhỏ, vô số cổ mộc nghiêng đông ngã tây, lá rụng tuôn rơi. Thiên Độc lão quái đột nhiên chém ra một chưởng, đánh tan khói đen trong rừng. Nhưng bên trong không có tung tích Phong Liệt. - Cái gì? Chạy đi đâu rồi? Thiên Độc lão quái khẽ nhướn mày, sắc mặt khó coi. Một lát sau, lão thả ra tinh thần lực mạnh mẽ, tìm kiếm kĩ càng chu vi mười dặm quanh rừng cây, từng ngọn cỏ cũng không buông tha. Nhưng nửa canh giờ sau, kết quả vẫn khiến lão vô cùng thất vọng. - Tiểu súc sinh chết tiệt! Bổn tọa không tin ngươi có thể lên trời xuống đất! Thiên Độc lão quái thở hổn hển mắng một câu, âm thầm hối hận lúc trước không lập tức bắt lấy Phong Liệt. - Hừ! Tiểu súc sinh, ta biết rõ ngươi nấp trong đó. Thức thời liền ngoan ngoãn đi ra, nếu không một khi rơi vào tay bổn tọa, chắc chắn ngươi sẽ sống không bằng chết! - Ngươi không đi ra chứ gì? Được! Bổn tọa cũng muốn xem thử ngươi có thể trốn bao lâu! - … Thiên Độc lão quái liên tục chửi bậy, nhưng không có một chút đáp lại. Cuối cùng sắc mặt lão trở nên hung ác, khoanh chân ngồi xuống một khối đất trống trong rừng, có vẻ như muốn thi kiên nhẫn với Phong Liệt. Trong Ám Ngục vẫn yên tĩnh như trước. Cửu U Vương vẫn lẳng lặng tìm hiểu pháp môn vận dụng thần khí. Sau khi Phong Liệt trở lại Ám Ngục, liền lấy ra một bầu rượu, ngồi trên đài cao uống một mình. Lúc này, tâm tình của hắn không được tốt lắm. Vốn hắn định trở về Tứ Phương Thành dàn xếp hai ngày. Nhưng hình như ông trời không muốn cho hắn rảnh rỗi, đột nhiên xuất hiện một cường giả Long Biến Cảnh. Thiên Độc lão quái, quả thực giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng hắn, vô cùng trầm trọng. Kỳ thật, mặc dù trốn đi bế quan mười năm tám năm cũng không xem như chuyện lớn. Nhưng quan trọng không lâu sau Thiên Long Vực sẽ mở ra. Một trận đại thịnh hội của một đời tuổi trẻ trên đại lục không thể bỏ qua được. Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt quay người nhìn Cửu U Vương, ánh mắt dần dần trở nên kiên định. Hôm nay chỉ muốn thoát khỏi khốn cảnh này, chỉ còn cách lại để cho Cửu U Vương tiến giai. Ngoài ra không còn cách nào khác. Đương nhiên, hắn cũng có thể cầu cứu Hoàng Tử Nguyệt. Chắc là cô nàng này không đến mức trơ mắt nhìn mình gặp chuyện không may. Nhưng không hiểu tại sao, hiện tại hắn không muốn cúi đầu trước nữ nhân kia. Thực tế là không muốn nợ Long Vũ Minh nhân tình. Hơn nữa, trước mặt thần khí, hắn không thể tin được ai. Hết thảy chung quy đều phải dựa vào bản thân mình. Một lát sau, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên. Hắn nhớ đến cái gói nhỏ mà Phong Hoài Nam giao cho. Cái gói này là do cha mẹ hắn chưa từng gặp mặt để lại, đối với hắn vô cùng quan trọng. Hắn nhẹ nhàng mở ra gói lụa màu đen, cẩn thận nhìn đồ vật bên trong. Đồ vật trong bao rất đơn giản, chỉ vẻn vẹn có hai chai thuốc, một cái hộp dài, cùng với một tấm lệnh bài màu trắng bạc. Ánh mắt Phong Liệt hấp háy. Hắn cầm lệnh bài lên quan sát. Trên lệnh bài màu bạc có khắc một chữ "Chiêu" bằng tiếng Cổ Long, mơ hồ tản ra từng đợt rung động, vô cùng bất phàm. Có thể là tín vật nhập môn của một giáo phái nào đó. Sau đó hắn lại nhìn xem hai chai thuốc cùng chiếc hộp kia. Trong chai thuốc chứa một viên Đằng Long Đan cùng một viên Huyền Nguyên Bất Tử Đan. Trong hộp là một cây Thất Diệp Tử Linh Tham luyện thể thánh dược, vô cùng trân quý. Ba thứ này đều giá trị xa xỉ, cao thủ Cương Khí Cảnh bình thường đều không thể mua được. Chẳng qua đối với Phong Liệt nay mà nói lại không đáng giá cho lắm. Phong Liệt khẽ thở dài, định giữ lại những thứ này làm kỉ niệm. Dù sao cũng là đồ cha mẹ để lại cho mình. Nhưng một lát sau, hắn đặt tay vào trong túi lụa màu đen lại đột nhiên nao nao. "Tại sao lại phải dùng túi tơ lụa?" Phong Liệt ngạc nhiên tự hỏi. Đằng Long Đan, Huyền Nguyên Bất Tử Đan, Thất Diệp Tử Linh Tham, mấy thứ này đều có giá trị đâu chỉ mấy vạn Long tinh. Mà một cái nhẫn trữ vật chỉ có giá mười Long tinh thôi. Không có lẽ nào lại không dùng nhẫn trữ vậy mà lại dùng một tấm lụa vớ vẩn bao bọc. Hắn vô ý thức xoa xoa lụa đen, đột nhiên phát hiện tấm lụa này nặng nề bất thường. Một tấm lụa chỉ có vài mét vuông mỏng manh lại nặng chừng năm ký, tuyệt đối không thể so sánh với vải vóc bình thường. Ánh mắt Phong Liệt không ngừng hấp háy. Do dự một lúc, hắn chậm rãi tăng lực xoa bóp tấm lụa. Trăm cân, hai trăm cân,… ba ngàn cân, một vạn cân… mười vạn cân… Một lát sau, Phong Liệt dần dần giật mình phát hiện, lực đạo trên tay đã tăng đến cự lực mười vạn cân, vẫn không thể làm cho tấm lụa này có một chút hao tổn. - A? Tấm lụa thật là kiên cố…! Dùng để làm chiến y nhất định không sai! Đôi mắt Phong Liệt sáng lên. Hắn không hề sợ làm hỏng tơ lụa, nguyên lực trong cơ thể điên cuồng tuôn vào hai tay, dần dần tăng đến cự lực trăm vạn cân, nhưng tấm lụa vẫn nguyên vẹn không hao tổn. Sau đó, Phong Liệt triệt để buông tay, ném tấm lụa xuống đất, dùng hạ phẩm linh bảo trường kiếm, thượng phẩm linh bảo đại đao thậm chí nhất phẩm huyền bảo trường thương hung hăng giằng co trên tấm lụa. Nhưng cho dù là loại thần binh lợi khí nào cũng không thể để lại một chút dấu vết. Thậm chí, ngay cả Phong Ma Đại Thương vô cùng sắc bén đều không thể đâm thủng nó. Cuối cùng Phong Liệt vô cùng kinh hỉ kết luận, tấm lụa này quả thực có thể coi là kim cương bất hoại! "Có lẽ… Thật ra cha mẹ muốn để lại cho ta nhất chính là tấm lụa này!" "Mẹ đến từ một thế lực cực kì khổng lồ trong Cổ giới, giá trị con người có lẽ không kém chút nào, chắc sẽ không chỉ để lại mấy viên đan dược với một tấm lệnh bài không biết để làm gì. Để lại một tấm lụa đao thương bất nhập cho ta phòng thân cũng là bình thường." Phong Liệt nhíu mày, dần dần nghĩ đến điểm này. Chẳng qua, một tấm lụa như vậy lại có thể làm được gì? Muốn may chiến y hình như cũng không đủ. Lúc này, Phong Liệt đột nhiên nhớ đến một chuyện, ngay lúc Phong Hoài Nam lấy ra cái túi này, một thứ đồ trong nhẫn trữ vật của hắn hơi chấn động một chút. Một lát sau, Phong Liệt khẽ động tâm ý, một miếng sắt hình tròn lớn bằng nắm tay xuất hiện trong tay hắn. Trên miếng sắt màu đen này có khắc hoa văn cực kì huyền ảo, chính là một tấm tìm được trong không gian cự ngạc thôn phệ mà tiểu ma nữ tìm thấy. Có thể bảo tồn trong không gian Cự Ngạc thôn phệ vài vạn năm mà không bị hư hao, chắc hẳn không phải thứ gì đơn giản. Chẳng qua lúc đó hai người còn không nghiên cứu ra đó là thứ gì, liền rời khỏi thôn phệ không gian. Tấm sắt này cũng bị quên lãng. "Hai thứ này không biết có liên quan gì tới nhau không nữa…" Phong Liệt một tay cầm miếng sắt tròn, một tay cầm tấm lụa, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Nhưng mặc hắn nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy hai thứ này dính dáng tới nhau. Nhưng sau đó, đến khi Phong Liệt mất hết kiên nhẫn, muốn thu lại cả hai thứ, đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ. "Ông…… Ông…… Ông……" Đột nhiên, miếng sắt tròn cùng tấm lụa đen nhẹ nhàng rung lên, tản ra hắc mang nhàn nhạt. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn Không gian Ám Ngục yên tĩnh lập tức mãnh liệt trào ra nguyên khí, nhao nhao chui vào bên trong hai vật, khiến cho hắc mang càng ngày càng đậm đặc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]