Chương trước
Chương sau
Phong Liệt thấy rõ người tới sau, liền cảm giác đau đầu, cô gái tuyệt sắc này không phải là ai khác, mà chính là Diệp Thiên Quỳnh, tỷ tỷ của Diệp Thiên Tử.
Diệp Thiên Quỳnh hung hăng trợn mắt nhìn Phong Liệt một cái, lại nhìn về phía muội muội của mình, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia cưng chiều, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ cả giận nói:
- Ngươi nha đầu chết tiệt cái này, cả ngày chạy đông chạy tây, thậm chí ngay cả thị vệ cũng không mang theo, vạn nhất đụng phải người xấu thì làm sao bây giờ?
- Hì hì! Tỷ tỷ, có Phong Liệt bảo vệ ta liền đủ rồi, những tên thị vệ kia sao có thể so với Phong Liệt.
Diệp Thiên Tử cười hì hì làm nũng nói.
- Phong Liệt? Hừ! Hắn hôm nay đắc tội nhiều thế lực như vậy, sợ rằng tự thân cũng khó bảo vệ, còn nói gì bảo vệ người khác? Không liên lụy ngươi đã không tệ rồi!
Diệp Thiên Quỳnh lạnh lùng liếc xéo Phong Liệt một cái, khinh thường nói.
-Tỷ tỷ, không cho phép ngươi nói Phong Liệt như vậy!
Diệp Thiên Tử vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, không vui mà nói, đồng thời xin lỗi nhìn rồi Phong Liệt một cái.
Phong Liệt không sao cả cười cười, cũng không tức giận, Diệp Thiên Quỳnh lời này mặc dù khó nghe, nhưng cũng là sự thật.
Mặc dù hôm nay thực lực của hắn tăng vọt, lòng tin tràn đầy, nhưng kẻ thù cũng giống như trước đếm không xuể, hơn nữa càng ngày càng mạnh mẽ.
Như Lôi Ngọc Thành, Băng Long Giáo Lăng gia, Ngân Long giáo, Kim Long giáo Kim gia cùng với Ma Long giáo Triệu gia, Thiết Chỉ Vương…, tùy tiện xách ra một cái là có thể hù chết một đám người, đó là chưa tính một ít địch nhân cường đại ẩn núp, như mấy người Sở Huyền, Long Nghịch.
Bất quá, đối với hắn mà nói, đây hết thảy đã sớm dần dần trở thành thói quen, bởi vì cái gọi là con rận nhiều không sợ cắn, hắn tin chắc theo thực lực của mình không ngừng đề cao, hết thảy địch nhân cường đại, cuối cùng cũng sẽ trở thành đá kê chân cho mình bước lên.
Từ cổ chí kim, trên thế giới bất kỳ một gã cường giả chân chính, cũng là từ núi thây trong biển máu đi ra.
Một người nếu chỉ co đầu rút cổ tại trong một góc yên lặng tu luyện, có lẽ có thể trở thành một người cao thủ, nhưng vĩnh viễn cũng không thể có thể trở thành cường giả, bởi vì hắn thiếu hụt một trái tim của cường giả, có can đảm đối mặt với mọi địch nhân cường đại .
Giờ này khắc này, mặc dù Diệp Thiên Quỳnh đối với Phong Liệt nói lời tràn đầy khinh thường, chủ yếu cũng là bởi vì người yêu của mình chết đi có quan hệ rất lớn với Phong Liệt, làm nàng khó có thể thoải mái.
Nếu là bỏ qua đoạn ân oán ngày xưa này, trong nội tâm nàng đối với thiếu niên tên tuổi không lớn lắm trước mắt cũng là có chút thưởng thức, thậm chí có chút ít giật mình.
Mấy ngày trước, sau khi nàng biết được muội muội của mình bị Phong Liệt bắt cóc, lập tức từ vạn dặm xa chạy tới hưng sư vấn tội.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nàng nghe một ít lời đồn đãi về Phong Liệt, trong lòng cũng dần dần có một chút buông lỏng.
Thậm chí dần dần cảm thấy, có lẽ em gái đã lựa chọn đúng, thiếu niên này đúng là đầy đủ ưu tú.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng Phong Liệt thức tỉnh Ma Long huyết mạch trong thời gian ba năm ngắn ngủn đã tấn thăng đến hàng ngũ Thần Thông Cảnh cường giả, thiên tư kinh người như vậy, đúng là thế gian hiếm có.
Hơn nữa, Phong Liệt cường thế đánh bại hết các thiên tài nhân tài kiệt xuất đứng đầu các đại giáo phái, vượt qua Tất Tử Chi Kiếp, thức tỉnh Đại thần thông Thôn Phệ, chém giết Kim Long Hoàng huyết mạch Kim Sở Ngạn cùng một loạt kinh thiên sự kiện, không cái nào là không chứng minh tuyệt thế thiên tư của Phong Liệt.
Một vị thiếu niên thiên tài có một không hai như vậy, trừ xuất thân thấp hèn một chút, sợ rằng đủ để xứng đôi bất kỳ cô gái nào trên đời.
Trong lòng Diệp Thiên Quỳnh nghĩ vậy, cho nên, giờ phút này cũng là cũng không có làm cho em gái mình phủi sạch quan hệ cùng Phong Liệt, hơn nữa, nàng cũng rất hiểu rõ em gái mình, đây cũng là chuyện không thể nào.
- Thiên Tử, vô luận như thế nào, hôm nay ngươi phải cùng ta trở về.
Diệp Thiên Quỳnh nghiêm túc nói.
-Tỷ tỷ, ngươi không phải nói không ngăn cản chuyện tình giữa ta cùng Phong Liệt sao?
Diệp Thiên Tử không vui, nhíu mày nói.
- Ta không ngăn trở chuyện tình giữa ngươi cùng Phong Liệt nữa rồi, nhưng ta cuối cùng cũng lo lắng cho an nguy của ngươi! Hơn nữa, Diệp gia chúng ta cũng là một đại tộc, ngươi không minh bạch đi theo hắn như vậy, mặt mũi để ở đâu? Lần này nếu không phải ta chủ động ra mặt, sợ rằng những tên kia của Trưởng Lão Viện cũng muốn phái người tới trói ngươi đi trở về!
Diệp Thiên Quỳnh có chút bất đắc dĩ nói.
Vừa nói, vừa hầm hừ nhìn Phong Liệt, tựa hồ rất là bất mãn đối với Phong Liệt dụ dỗ muội muội của mình.
-Hừ! Bọn họ dám!
Diệp Thiên Tử không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, nhưng ngay sau đó chạy về bên người Phong Liệt đắc ý hừ hừ nói.
- Người ta mới không trở về, ta muốn cùng Phong Liệt ở chung một chỗ!
- Ngươi…
Diệp Thiên Quỳnh không khỏi một trận chán nản, đối với đứa em gái điêu ngoa bốc đồng của mình, nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là không có biện pháp.
Lúc này, Phong Liệt luôn trầm mặc không nói lại đột nhiên mở miệng nói:
- Thiên Tử, nghe lời tỷ tỷ ngươi, đi về trước đi.
- A? Phong Liệt! Ngươi… ngươi…
Diệp Thiên Tử thân thể mềm mại run lên, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt không còn chút máu, trong đôi mắt đẹp thoáng chốc chứa đầy nước mắt.
Phong Liệt thấy vậy, nhất thời hiểu được cô nàng này hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Nha đầu ngốc! Ngươi loạn tưởng cái gì đâu? Ý của ta là, ngươi về nhà trước chờ ta, không lâu sau, ta sẽ qua nhà ngươi cầu hôn!
- A? Thật? Ngươi không có gạt ta sao?
Diệp Thiên Tử khó có thể tin nới rộng ra cái miệng nhỏ nhắn, hỏi tới.
-Thiên chân vạn xác!
Phong Liệt khẽ cười gật đầu.
Mặc dù hắn cũng không muốn cô nàng này rời khỏi mình, nhưng hắn biết thế gia có quy củ của thế gia, một tiểu thư dòng chính của đại gia tộc lại vô danh vô phận đi theo mình, quả thật không đúng.
- Hì hì! Coi như ngươi có lương tâm!
Đôi mắt đẹp của Diệp Thiên Tử không khỏi hiện lên vui mừng, chớp chớp liên tục, nhưng rất nhanh, nàng thu lại nét mừng, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn hừ hừ nói:
- Hừ, thối Phong Liệt, người ta còn không có đáp ứng gả cho ngươi, đến lúc đó xem ngươi biểu hiện sao!
- Ách…
Phong Liệt há hốc mồm, nữ nhân này thật đúng là không giải thích được, khó có thể nắm bắt.
Thấy Phong Liệt biểu hiện như vậy, Diệp Thiên Quỳnh cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, đối trước mắt thiếu niên lần nữa xem trọng thêm vài phần, đồng thời trong nội tâm nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Hôm nay lão tổ tông Diệp gia bế quan, lần này Diệp Thiên Tử tự chủ trương để cho phụ thân mình, thân là gia chủ ở trong gia tộc cũng chịu không nhỏ áp lực.
- Thối Phong Liệt! Cho ngươi nửa năm, không, ba tháng thời gian, ngươi nếu không đến cầu hôn, người ta sẽ chết cho ngươi xem!
...
Diệp Thiên Tử lưu luyến không rời, bị tỷ tỷ túm ra phủ thành chủ, lúc gần đi vẫn không quên uy hiếp Phong Liệt một phen, làm Phong Liệt quả thực dở khóc dở cười.
Phong Liệt vẫn đưa mắt nhìn hai tỷ muội hoa dần dần biến mất, mới thu hồi rồi tầm mắt.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng không nói một câu với Diệp Thiên Quỳnh.
Sau khi tiễn hai tỷ muội Diệp gia, Phong Liệt liền xoay người hướng vào trong đại điện đi tới, đồng thời đối với quản gia phân phó nói:
- Trương Phúc, để cho Phong Tiểu Đao triệu tập mọi người đến đây gặp ta!
- Dạ!
Trương Phúc cung kính đáp một tiếng, khom người lui xuống.
Phong Liệt đem Diệp Thiên Tử chuyện tạm thời để xuống, trong lòng bắt đầu tính toán tình huống kế tiếp.
Hành trình đi đến Thiên Nhân Thành này, chém giết Kim Long giáo đệ nhất thiên tài Kim Sở Ngạn cùng Triệu gia Triệu Thanh Thư cùng với hai gã thuộc hạ của Thiết Chỉ Vương, có thể nói là dương danh lập vạn, thu hoạch không tệ.
Chỉ bất quá, tam phương thế lực này cũng tất nhiên cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, kế tiếp tất nhiên sẽ làm ra một chút bố trí, nghênh đón các phương diện trả thù.
Đối với Kim Long giáo, hẳn là không đến mức giết đến Tứ Phương thành tìm hắn gây phiền phức, nhưng cũng phải phòng bị bọn họ giận lây sang Phong gia tại Thiên Lân thành.
Ban đầu, mặc dù là Phong Liệt bị trục xuất khỏi gia tộc, thiếu chút nữa vứt bỏ mạng nhỏ, nhưng hắn cũng hiểu được Kim Long thiên triều ra lệnh như thế, một cái Phong gia với cửa nhỏ nhà nghèo cũng là bất đắc dĩ.
Hơn nữa nếu không phải Thiết Dực trưởng lão hạ thủ lưu tình, mình cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết. Huống chi, Phong gia còn có một Tam thúc cùng mấy vị cô cô rất thương yêu mình, cùng với đường muội Phong Tiểu Vi, những thứ thân tình này đều làm hắn khó có thể dứt bỏ.
Cho nên, hắn tính toán phái một nhóm người đi trước Kim Long thiên triều, để cho Phong gia tránh được thì nên tránh, Nếu không được, thì dời nhà đến Tứ Phương thành, tin tưởng là có che chở của mình, Phong gia cũng không có đại phiền toái gì.
Bên phía Thiết Chỉ Vương, Phong Liệt cũng không e ngại quá nhiều, mặc dù lão nhân kia quyền cao chức trọng, ở Đằng Long quận có ảnh hưởng cực kỳ rộng lớn.
Nhưng nói cho cùng, trên cái thế giới này vẫn là cường giả vi tôn.
Tin tưởng sau khi Thiết Chỉ Vương phát hiện mình giết chết hai tên thủ hạ cường hãn của hắn, tất nhiên sẽ có cố kỵ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không còn đến mức cùng mình vạch mặt.
Hắn lo lắng nhất cũng là Triệu gia, trong gia tộc khổng lổ này có cao thủ nhiều như mây, thậm chí nếu có cường giả Long Biến Cảnh trấn giữ cũng không kỳ quái chút nào, đây là một đại địch mà Phong Liệt kiêng kỵ nhất.
Lần này hắn đập nát thế lực của Triệu gia ở Tứ Phương thành, lại chém giết Triệu Thanh Thư cùng bốn vị cường giả Hóa Đan Cảnh, không thể nghi ngờ cho nhổ răng cọp, tương lai tất nhiên sẽ gặp được Triệu gia cường thế đả kích, không thể không sớm làm chuẩn bị.
Trong lúc Phong Liệt đang suy suy nghĩ đối, đột nhiên, hắn cảm thấy một cổ Kiếm Ý vô cùng mạnh mẽ khóa chính mình, làm tâm thần hắn không khỏi căng thẳng.
Kế tiếp, Phong Liệt vừa muốn hóa thân Thôn Phệ Tuyền Qua, nhưng lại đột nhiên ngừng lại.
Hắn cảm giác được đối phương mặc dù khóa lại chính mình, nhưng trong cổ Kiếm Ý này cũng có không chút địch ý nào, hơn nữa, chỉ là một thoáng, lại biến mất không thấy.
- Hử!? Thủ hộ giả!
Phong Liệt hơi sửng sờ, ánh mắt không khỏi nhìn về cách đó không xa một ngọn tháp cao trăm trượng. Đó là Phòng Ngự Tháp.
- Tới lâu như vậy, cũng đúng là nên xem một chút.
Hơi chút nghĩ ngợi, Phong Liệt mang bước hướng về tòa Phòng Ngự Tháp kia đi tới.
Tòa tháp cao này toàn thân đen nhánh, giống như đúc bằng sắt, tản ra hào quang u tối, năm tháng qua đi mà không hề dính chút dấu tích nào.
Trong lòng Phong Liệt âm thầm cảnh giác, chậm rãi đi vào trong đại sảnh tầng một.
Sau một khắc, hắn ánh mắt khẽ co rụt lại, chỉ thấy một gã lão giả lưng còng đứng trước ở cuối đại sảnh, một đôi con ngươi tinh quang nhấp nháy nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Lão giả lưng còng này có chút khô gầy, nhưng khí thế lại cực kỳ kinh người, rõ ràng đã đạt đến Hóa Đan Cảnh hậu kỳ, lão nhẹ nhàng đứng ở đó, giống như một gốc cây tùng vạn năm đứng vững vàng trên đỉnh núi, to lớn bất động, mà trong đôi mắt hắn lơ đãng phát ra tinh mang, giống như một thanh kiếm chuôi nhỏ mà lưỡi kiếm đầy sắc bén, hàm chứa tia kiếm đạo áo nghĩa.
- Thiếu chủ, ngươi đã đến rồi.
Lão giả đánh giá Phong Liệt chỉ chốc lát sau, nhẹ nhàng gật đầu, dùng tang thương thanh âm nói.
- Thiếu chủ?
Phong Liệt không khỏi sửng sốt.
- Ngươi là người phương nào? Tại sao gọi ta Thiếu chủ?
-Lão nô là kiếm bộc của Tử Long chủ công, ngươi thân là chủ công đồ đệ, tự nhiên là là Thiếu chủ của lão nô.
Lão giả chậm rãi nói.
- Hử!? Ngươi là nói, ngươi là kiếm bộc của ta sư tôn?
Phong Liệt không khỏi trong lòng chấn động, trên mặt rất là ngoài ý muốn.
- Không sai! Vốn là chủ công đem ngươi an bài ở Tứ Phương thành này, chính là để cho lão nô chiếu cố an nguy của Thiếu chủ, nhưng hôm nay xem ra, cũng là chủ công quá lo lắng, thực lực của ngươi đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Lão giả trong mắt khẽ lộ ra một tia vẻ tán thưởng.
Nghe được lời của lão giả, trong lòng Phong Liệt nhất thời hiểu được.
Thì ra là, ban đầu để cho hắn tới Tứ Phương thành lĩnh nhiệm chức thành chủ, dĩ nhiên là sư tôn Tử Long hộ pháp ý tứ, hơn nữa Tử Long hộ pháp đã sớm an bài ở chỗ này một vị Hóa Đan Cảnh hậu kỳ cường giả chịu trách nhiệm an nguy của hắn.
-Thì ra là như vậy, sau này an nguy của tại hạ còn cần tiền bối phí tâm, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Phong Liệt khẽ mỉm cười, đối với lão giả chắp tay nói.
- Lão nô không dám nhận lễ của Thiếu chủ, Thiếu chủ gọi lão nô Kiếm Cửu được rồi, chiếu cố Thiếu chủ là bổn phận của lão nô.
Lão giả thu liễm toàn thân khí thế cùng tinh mang trong mắt, khẽ khom người nói.
Giờ khắc này, Kiếm Cửu đã biến thành một vị gần đất xa trời còng lưng lão giả, phảng phất một trận gió là có thể quét đến Tây Thiên.
Phong Liệt không khỏi mừng thầm trong lòng, không nghĩ tới, đột nhiên nhiều hơn một vị siêu cấp hộ vệ, nhìn khí thế người này, sợ rằng so với Thiết Chỉ Vương cũng không yếu hơn.
Chỉ bất quá, tựa hồ trong cơ thể người này có chút vết thương cũ, trên mặt lộ ra nhiều tia xám trắng không khỏe mạnh.
Lúc này, chỉ nghe Kiếm Cửu tiếp tục nói:
- Thiếu chủ, lúc trước chủ công từng truyền lời cho lão nô, muốn công tử quay về Ám Vũ Phong một chuyến."
-A? Ta sư tôn có nói chuyện gì không?
Phong Liệt hơi sửng sờ.
-Chuyện cụ thể lão nô không biết, nhưng chủ công từng nói về sự kiện trước kia, hơn nữa chủ công muốn ngươi trước khi sử dụng tấm lệnh bài kia, không làm cho bất luận kẻ nào thấy.
Kiếm Cửu trịnh trọng nói.
- Ồ!? Trước kia nói cho ta biết cái kia sự kiện? Chẳng lẽ…
Phong Liệt ánh mắt hơi động một chút, trong lòng không khỏi sôi trào không dứt.
Hắn nhớ được sư tôn từng nói qua, hắn còn thời gian trăm năm mới rời đi, nhưng hôm nay mới qua không tới hai năm.
Rốt cuộc là chuyện gì để cho sư tôn thay đổi kế hoạch đã nói trước?
Phong Liệt không khỏi âm thầm buồn bực, trầm ngâm một chút sau, hắn liền cáo từ Kiếm Cửu, rời đi Phòng Ngự Tháp.
...
- Bái kiến công tử!
- Bái kiến công tử!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.