Chương trước
Chương sau
Còn người kia thì dáng người yểu điệu khuyến rũ, một đôi lông mày lưu chuyển khiến cho lòng người phải rung động, nàng giống như một ngọn lửa đẹp đẽ vậy, tuy đẹp nhưng không phải người nào cũng có thể động vào được.
Hai nữ nhân này đều là vưu vật tuyệt sức hiếm có, hai nàng đi bên trong đám người kia thì trông như hai khỏa mặt trời đang tỏa ra ánh sáng vậy, khiến cho tất cả đệ tử đi ngang qua cũng nhịn không được mà phải ghé mắt nhìn, mà một số tên công tử thế gia luôn lấy việc theo đuổi mỹ nhân làm niềm vui, thì khi đối diện với hai nữ tử này thì cũng đều phải chùn bước, chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần hai nàng.
Hai nữ tử này không phải ai khác mà chính là Diệp Thiên Tử cùng Sở Tiểu Điệp, cũng không hiểu vì lí do gì, mà nửa năm trước, sau khi đi ra khỏi Ám Vũ Phong thì hai người lại cùng nhau gia nhập Long Vũ học viện.
Cái Long Vũ học viện này được xưng là đệ nhất học viện trên đại lục, bối cảnh của nó mạnh mẽ vô cùng, cho dù là mười đại giáo phái Chân Long cũng không dám coi thường.
Hơn nữa chỉ tiêu tuyển nhận học viên của cái học viện này cũng rất cao, không phải là người có thiên tư tuyệt thế thì không thu, không phải người có gia thế hiển hách cũng không thu, cũng may hai người Sở Tiểu Điệp cùng Diệp Thiên Tử đều phù hợp với hai cái điều kiện kia cho nên đều thuận lợi trúng tuyển.
- Phong đại ca? Người kia chính là Phong đại ca, nhất định là huynh ấy đang đi đên Tứ Phương thành. Tiểu Điệp hơi trầm lặng rồi nói, trong đôi mắt đẹp của nàng cũng lóe ra một tia hưng phấn, nhưng tựa hồ như còn kèm theo một chút gì đó đắng chát.
- Phong Liệt đáng chết! Đến tận đây rồi mà cũng không đến nhìn mặt bổn tiểu thư một chút!
Đôi mày liễu của Diệp Thiên Tử hơi dựng lên, có chút hầm hừ mà tru cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, tựa như nàng đang giận dữ vậy, nhưng trong khóe mắt này lại không cẩn thận mà chảy xuống một giọt nước mắt.
- Thiên Tử tỷ tỷ, hình như Phong đại ca cũng không biết hai người chúng ta đã gia nhập Long Vũ học viện thì phải? Sở Tiểu Điệp có chút nhíu mày mà nói.
Diệp Thiên Tử hung hăng trợn mắt mà liếc mắt nhìn về phía Sở Tiểu Điệp, rồi nói :
- Hả? Tiểu Điệp, ngươi còn chưa gả cho hắn mà đã nói giúp cho hắn rồi...! Thật sự là không có nghĩa khí! Hừ! Tỷ tỷ nhìn lầm ngươi rồi!
- A? Người ta đâu có?
Sở Tiểu Điệp không vui mà kháng nghị lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mà xinh đẹp này của nàng lúc này lại hồng như quả táo chín, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn tiến lên cắn một cái, mà một số nam học viên đang đi qua nơi này khi nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi cảm thấy choáng váng.
- Hì hì! Tiểu Điệp ngươi thẹn thùng à nha? Diệp Thiên Tử cười hì hì rồi véo chiếc mũi xinh đẹp của Sở Tiểu Điệp một cái, khiến cho Sở Tiểu Điệp gần như phát khóc vậy.
- Thiên Tử tỷ tỷ! Ngươi cố tình khi dễ ta, ta không thèm quan tâm đến ngươi nữa! Sở Tiểu Điệp hầm hừ mà quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến phản ứng của Diệp Thiên Tử nữa.
Diệp Thiên Tử nhìn thấy Sở Tiểu Điệp thực sự tức giận thì cũng không kinh hoảng, rồi nàng làm như vô ý mà nói ra một câu :
- Ai, ngày mai bổn tiểu thư sẽ đi bái phỏng phủ thành chủ của Tứ Phương thành, không biết muội có đi không, hay là ta đi một mình vậy?
Khi Sở Tiểu Điệp nghe thấy thế thì thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, rồi lại thở dài một cách nặng nề, nói :
- Thiên Tử tỷ tỷ, ta cảm thấy hơi mệt, ta đi về trước đây.
Vừa dứt lời, nàng đã quay người mà rời đi.
Diệp Thiên Tử cảm thấy hơi sững sờ, rồi nhanh chóng tiến về phía trước mà vịn tay lên bờ vai thon gầy của Sở Tiểu Điệp, rồi sau đó nàng quát lớn lên một cách đầy phẫn nộ :
- Tiểu Điệp, ngươi không nên như vậy có được hay không? Tên Phong Liệt đó thích ngươi, ta có thể cảm nhận chắc chắn điều đó! Hơn nữa ngươi cũng biết rõ, tên Phong Liệt kia có không ít nữ nhân bám theo hắn, nếu như chúng ta không chủ động một chút, thì nói không chừng hắn sẽ rơi vào trong vòng tay của những nữ nhân xấu xa kia! Giống như con hồ ly tinh Lý U Nguyệt kia chẳng hạn, mà tên hỗn đản Phong Liệt kia mỗi khi nhìn thấy nàng thì hai mắt dường như sắp rớt ra,cả ngày đắm đuối bên ả, còn có.....
Diệp Thiên Tử cứ lải nhả lải nhải, rồi sau khi chửi hết một loạt đám người Lý U Nguyệt, Tiểu Yên Tiểu Lục thì trong lòng mới cảm thấy thoái mái, nàng giống như một vị oán phụ vì tranh giành tình cảm thất bại mà oán khí ngút trời vậy.
Sở Tiểu Điệp chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to mà trong sáng của nàng lúc này đã chảy đầy nước mắt vì ủy khuất, nàng hé đôi môi nhỏ nhắn của mình ra mà nói :
- Thiên Tử tỷ tỷ, ta không phải ngươi, ta làm không được! Ta thật sự làm không được! Phong đại ca nhất định cho là trong nội tâm ta đã có người khác cho nên, từ ngày đó đến giờ hắn không thèm nhìn đến ta nữa, tất cả đều do ta không tốt! Hu hu hu
- Tiểu Điệp! Ngươi dũng cảm lên một chút cho ta! Ngày mai ta sẽ ngươi đi tìm Phong Liệt, rồi ở trước mặt hắn mà nói rõ mọi chuyện, thật sự là tức chết bổn tiểu thư rồi! Ai.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên Tử hiện rõ vẻ tức giận, nhưng mà khi chứng kiến bộ dáng đáng thương của Sở Tiểu Điệp thì cũng không đành lòng mà phát tác nỗi giận trong lòng nàng, chỉ đành tính toán sổ sách lên trên đầu Phong Liệt vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên, một âm thanh vang lên không đúng lúc một chút nào từ cách đó không xa:
- Ồ? Thiên Tử! Tại sao ngươi lại ở chỗ này? À, Hóa ra Sở tiểu thư cũng ở đây à? Ha ha, thật sự là trùng hợp a! Thiên Tử, đêm nay Triệu gia chúng ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá hội cỡ lớn ở tại Thiên Nhất Quán trong Tứ Phương thành, ta đã bảo hạ nhân giữ lại một gian khách quý, hay là hai người cùng đi tham gia đấu giá hội với ta nhé?
Người đang nói chuyện chính là một tên công tử có tướng mạo khôi ngô, cả tóc lẫn lông mi của hắn đều là một màu trắng, hắn cao khoảng một thước tám, khuôn mặt trắng nõn, ngoại trừ các đặc điểm cực kỳ xuất chúng ở bên ngoài. thì hắn còn có dáng vẻ cực kỳ nho nhã lễ độ, điều đó khiến cho người ta rất dễ sinh ra hảo cảm đối với hắn, chỉ có tinh mang lóe lên trong đôi mắt hắn khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người rất tính toán.
Nếu Phong Liệt mà ở chỗ này thì có lẽ hắn sẽ cực kỳ kinh ngạc, bởi vì tướng mạo của thiếu niên này có bảy tám phần tương tự với tên tinh anh của triệu gia là Triệu Thanh Lâm mà hắn đã tiêu diệt.
Diệp Thiên Tử kéo Sở Tiểu Điệp lùi lại sau lưng mình, hít sâu một hơi, nàng có chút nhịn không được sự tức giận trong lòng mà quát lên: nguồn truyện : t r u y ệ n y y
- Đủ rồi đấy! Triệu Thanh Thư! Bản cô nương cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, nếu như ngươi còn dám ‘trùng hợp gặp được’ bổn tiểu thư một lần nữa, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!
- Ách?
Triệu Thanh Thư hơi chút ngẩn ngơ, rồi hơi ngượng ngùng mà sờ sờ lên cái mũi của mình, động tác của hắn cực kỳ tiêu sái, hắn cũng không tức giận một chút nào mà khẽ cười nói:
- Ha ha, nếu như Thiên Tử nàng không thích bổn công tử tình cờ gặp được nàng, thì từ nay về sau ta sẽ thường xuyên tới tìm nàng!
- Hừ! Triệu Thanh Thư, ta nói thiệt cho ngươi biết, phu quân của bổn tiểu thư đã đến rồi! Tốt hơn hết là ngươi nên cút xa ta càng xa càng tốt! Diệp Thiên Tử thở phì phì mà nói.
Kể từ khi gia nhập Long Vũ học viện nửa năm trước, thì nàng đã bị tên Triệu Thanh Thư này làm cho phát điên rồi, ba ngày thì phải Tình cờ gặp đến hai lần, mà ngày nhiều nhất thì có thể sẽ phải Tình cờ gặp đến tám lần, vì vậy cho nên dù là người có không nóng nảy thì cũng không chịu được mà tức điên lên.
Nếu không phải gia thế của tên Triệu Thanh Thư này hiển hách, thì có lẽ Diệp Thiên Tử đã sớm không nhịn được mà đem xác hắn cho cá ăn rồi.
- Phu quân?
Cặp lông mày của Triệu Thanh Thư khẽ nhíu lại, dáng tươi cười ấm áp trên mặt hắn cũng thu liễm lại, rồi nói :
- Thiên Tử, ta cũng chưa nghe thấy ai nói rằng nàng đã có chồng a...! Nàng không phải là nói đến tên Triệu Đống kia đấy chứ? Có điều hiện tại giữa hai người đã không còn một chút quan hệ nào cả!
 - Hừ! Không biết thì có thể nói rõ rằng ngươi kiến thức nông cạn! Tiểu Điệp, chúng ta đi!
Diệp Thiên Tử hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nói thêm gì nữa, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Tiểu Điệp rồi hai người chui vào trong đám người, dần dần biến mất không thấy bóng dáng.
Triệu Thanh Thư hơi híp mắt lại, khi nhìn thấy hai nữ tử kia đã biến mất thì trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cũng dần dần trở nên âm trầm.
Sau một lúc, hắn vỗ nhẹ hai tay của mình, ngay lập tức, một tên trung niên nhân khí tức như có như không đã hiện ra phía sau lưng hắn.
- Công tử, có gì phân phó? Trung niên nhân nói một cách nhỏ nhẹ.
- Giám thị Diệp Thiên Tử một cách cặn kẽ cho ta, điều tra xem gần đây nàng hay tiếp xúc với những nam nhân nào! Một số tiểu miêu tiểu cẩu thì cứ xử lý sạch sẽ là được, không cần phải báo cáo cho ta. Triệu Thanh Thư lạnh nhạt phân phó.
- Vâng, công tử! Trung niên nhân kia trả lời một câu, rồi thân hình của hắn ngay lập tức lại chui vào bên trong bụi cây.
Tứ Phương thành, là một tòa thành trì cổ xưa, nó tồn tại từ thiên cổ cho đến ngày nay, diện tích của nó khoảng mấy triệu mét vuông, nhân khẩu trong thành có khoảng gần trăm vạn người, hơn tám phần trong đó đều là Long Vũ giả, người bình thường chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Về mặt vị trí địa lý, Tứ Phương thành nằm ở giao giới của ba quận Đằng Long quận, Hoàng Hóa Quận và Thiên An Quận, từ xưa đến nay, tòa thành này đã bị phá hủy không dưới trăm ngàn lần, mà sau trăm ngàn lần xây sửa lại thì nó vẫn tồn tại cho đến bây giờ.
. . .
- Thuộc hạ cung nghênh công tử!
Một loạt những tiếng tham bái vang lên một cách chỉnh tề, vang vọng tận mây xanh.
Ở phía đông của Tứ Phương thành, ở trong một cái đại điện, tại dưới sự dẫn dắt của bốn tên cao thủ Thần Thông Cảnh và gần trăm tên võ giả Cương Khí Cảnh có khí thế bất phàm đang ngay ngắn mà quỳ một gối xuống đất mà nghênh đón một tên thiếu niên mặc áo đen, trong đáy mắt của mỗi người đều khó có thể che dấu được vẻ sợ hãi.
Oanh!
Vẻ mặt thiếu niên kia cực kỳ lạnh nhạt, thân hình hắn hạ xuống đất một cách mạnh mẽ, hắn đáp xuống phía trước mọi người, khiến cho cả đại địa đều bị chấn động mà rung rung lên.
Thiếu niên này không phải ai khác mà chính là người vừa mới đến Tứ Phương Thành Phong Liệt, phía sau lưng hắn, hai người Hỏa Mãng Vương Bán Giang Hồng cũng từ trên không mà hạ xuống, rồi cung kính mà đứng ở phía sau người hắn.
Mà gần trăm tên cao thủ đang quỳ ở trên mặt đất, cũng chính là gần trăm tên thành viên của Chí Tôn Minh do đám người Lý Thiên Hùng, Lôi Hạo cầm đầu đã ký kết khế ước chủ tớ với Phong Liệt, là đám nô bộc trung thành của hắn,
Tại trước khi tiến vào Tứ Phương thành thì ý định của Phong Liệt là muốn tới kiểm tra tình hình của Chí Tôn Minh trước, thuận tiện giáo huấn đám người đó một chút, nhưng mà hiện tại xem ra, thì tình huống bên này cũng không tệ lắm.
Phong Liệt lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn về phía mọi người, khẽ gật đầu một cái, rồi nói một cách chậm rãi :
- Quả thực các ngươi đã không khiến ta phải thất vọng, tất cả đứng lên đi!
- Đa tạ công tử!
Một đám võ giả đều đồng loạt đứng dậy, động tác nhịp nhàng ăn khớp, mà trong ánh mắt chúng cũng lộ rõ vẻ như chút được gánh nặng.
Bọn hắn cũng hiểu rất rõ rằng, người thiếu niên trước mặt này là một vị chủ tử có lòng dạ độc ác, chỉ một ý niệm của hắn thôi là có thể tàn sát mấy trăm tên cao thủ, mà việc đó cũng không khiến hắn phải chớp mắt một chút nào, cả đám đều là người thông minh, cho nên cũng không dám biểu lộ ra một chút nào không cung kính.
- Lý Thiên Hùng, gần đây tình huống như thế nào?
Phong Liệt nhìn thoáng qua Lý Thiên Hùng, rồi hỏi một cách tùacute;.
Lý Thiên Hùng tiến lên một bước, rồi nói một cách cung kính :
- Bẩm báo công tử, trong khoảng thời gian này, chúng ta đã sát nhập và thôn tính hai mươi lăm chi dong binh đoàn cỡ nhỏ, tổng cộng là một nghìn sáu trăm tám mươi ba người, công tử ngài có muốn triệu kiến bọn hắn một chút không?
- Hả?
Phong Liệt hơi sững sờ, trong nội tâm hơi có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được động tác của đám người Lý Thiên Hùng lại nhanh chóng như vậy, mới chưa quá một tháng thời gian mà đã sát nhập và thôn tính hai mươi lăm chi Dong binh đoàn loại nhỏ, phát triển nhân số đạt đến hơn một ngàn người.
Nói thật, ban đầu khi hắn bảo đám người này xây dựng một cái Dong binh đoàn thì cũng chỉ là cao hứng nhất thời mà thôi, cũng không quá để ý đến nó. nhưng mà hiện tại nhìn lại, thì dường như nó cũng có tương lai a...
Sau khi suy nghĩ một chút, thì hắn hơ lắc đầu mà nói :
- : Không cần, về sau nếu không được phép của ta thì không được tiết lộ thân phận của ta với người ngoài.
- Vâng, thuộc hạ đã minh bạch! Lý Thiên Hùng nhanh chóng đáp lại, tuy nhiên sau đó hắn lại hơi do dự mà nói:
- Công tử, động tác của chúng ta trong khoảng thời gian này đã khiến cho một số thế lực lớn phản kích lại, sợ rằng xung quanh Phương thành đã không còn là nơi thích hợp để trú đóng nữa rồi, thuộc hạ đã tuyển chọn ra một số địa phương, kính xin công tử định đoạt.
Loại thế lực mới phát triển này phát sinh xung đột với những thế lực đã phát triển lâu năm là chuyện không thể nào tránh khỏi, mà Tứ Phương thành lại là địa bàn của Ma Long giáo, cho nên bọn chúng sẽ không cho phép bất kỳ thế lực nào trú đóng ở trong nội thành, mà Phong Liệt đối với việc này cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, hắn nói một cách lạnh nhạt :
- Nói nghe một chút.
- Vâng! Địa điểm đầu tiên mà thuộc hạ tuyển chọn là một ngọn núi nhỏ hoan vắng cách Tứ Phương thành khoảng năm trăm dặm về phía bắc, địa hình ở chỗ đó cực kỳ phức tạp, là nơi dễ phòng thù nhưng lại khó tấn công, lúc trước trú đóng ở đó là một cái Kim Ô dong binh đoàn, nhưng chúng đã bị chúng ta thôn tính rồi.
- Địa điểm thứ hai mà thuộc hạ tuyển chọn chính là Tam Tuyệt Cốc cách Tứ Phương thành khoảng tám trăm dặm về phía đông, ở trong Tam Tuyệt cốc có cất chứa rất nhiều độc khí, nó cũng là địa phương dễ phòng thủ khó tấn công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.