Chương trước
Chương sau
Trung niên nhân lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, do dự một chút, nói:
-Lê lão, Ly Thánh nữ đích xác là bế quan, giáo chủ đại nhân có lệnh, người nào cũng không thể quấy nhiễu nàng.
Sau khi nghe lời nói của trung niên nhân, sát ý trong mắt Lê Bá chợt lóe rồi biến mất, khiến cho trung niên nhân cả kinh tới mức thân thể lạnh run.
-Trở về nói cho Lăng Phi Tuyết, không có sự đồng ý của ta, hắn nếu dám đem Ly Nha Đầu giao cho người nọ, đừng trách ta trở mặt.
Tinh mang trong mắt Lê Bá lóe lên, bình tĩnh nói.
-Dạ! Dạ! Vãn bối nhất định sẽ chuyển cáo tới giáo chủ đại nhân! Nếu như Lê lão không có chuyện gì cần hỏi nữa, vãn bối xin cáo lui.
Trung niên nhân liên tục không ngừng lên tiếng trả lời, tựa hồ ở trước mắt lão nhân ngây ngốc một khắc sẽ nhiều hơn một phần nguy hiểm, chỉ sợ không kịp tránh đi.
-Ừm, đi đi.
"..."
Trung niên nhân thi lễ một cái, giống như được đại xá, cung kính lui về phía sau mấy bước liền xoay người rời đi.
Lúc này, chỉ nghe Lê Bá mở miệng nói lần nữa:
-Mấy ngày nữa để cho Ly Nha Đầu tới đây một chuyến.
-Vâng.
Trung niên nhân vội vàng đáp ứng, sau đó bay lên trời, trong chớp mắt liền biến mất ở trong bầu trời đêm.
Trên chiếc giường gỗ ở trong tiểu lâu, trong lòng Phong Liệt không khỏi ầm ầm đại chấn, hắn mặc dù đoán được thân phận của Lê Bá sợ rằng không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới địa vị của Lê Bá to lớn như thế.
-Giáo chủ, Lăng Phi Tuyết, chẳng lẽ là giáo chủ Băng Long Giáo - Lăng Phi Tuyết? Ly Thánh Nữ là ai? Không phải là Băng Ly người xếp hạng thứ ba trên Phi Ưng Bảng, thân có huyết mạch của Băng Long Hoàng chứ? Lê Bá này xem ra cũng không hề đem Lăng Phi Tuyết để ở trong mắt, vậy hắn rốt cuộc là ai?
Phong Liệt ý niệm trong đầu nhanh quay ngược trở lại, không khỏi thầm hít một hơi khí lạnh.
Bất quá, chỉ một thoáng sau, Phong Liệt liền bình thường trở lại, Lê Bá này là ai đâu liên quan tới mình? Về phần nội bộ Băng Long Giáo phân tranh lại càng không liên quan đến mình, chính mình chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.
Hắn có thể cảm giác được, Lê Bá đối với mình cũng không có ác ý, đối với đám người Hổ Đầu, Tiểu Thất cũng là thật tâm yêu thích, cõi đời này kỳ nhân dị sĩ đếm không xuể, có khối người yêu thích an bình, cũng chẳng có gì lạ.
Đang lúc ấy thì, phía ngoài truyền đến thanh âm của Lê Bá:
-Người trẻ tuổi, tỉnh rồi phải không? Nếu tỉnh rồi thì theo lão đầu tử ta uống vài chén.
Phong Liệt trong lòng vừa động, tự nhiên hiểu được Lê Bá là đang gọi mình, hắn hơi do dự một chút, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm nay hắn thân có nhiều loại đại sát khí, lại có Hỏa Mãng Vương cùng với Giang Hồng hai đại cao thủ Hóa Đan Cảnh bảo vệ, thiên hạ đại khả đi, nếu không được thì vẫn còn có Long Ngục Không Gian xác rùa đen vô địch, bảo vệ tánh mạng là không có vấn đề gì, người có thể làm cho hắn e ngại hiện tại cũng không có nhiều lắm.
-Lê Bá, thật hăng hái a.
Phong Liệt đi ra khỏi tiểu lâu, cười nói.
-Ha hả, thừa dịp Hổ Đầu mấy cái con thỏ nhỏ chết kia không có ở đây, ta cho ngươi nếm thử rượu tốt chân chính.
Lê Bá ra vẻ thần bí cười nói.
Vừa nói, Lê Bá hướng về phía cửa sổ lầu hai vẫy tay một cái, chỉ nghe "Hưu, hưu" hai tiếng vang lên, hai vò rượu từ lầu hai bay ra, vững vàng rơi vào trong tay Lê Bá.
Phong Liệt ánh mắt co rụt lại, trong lòng thất kinh không dứt, một chiêu này của Lê Bá rõ ràng cho thấy hắn có tu vi cực kỳ kinh người, sợ rằng ít nhất cũng là cường giả Hóa Đan Cảnh.
Một chiêu này chợt nhìn phảng phất như là cách không nhiếp vật, kì thực là điều khiển thiên địa nguyên khí ở ngoại giới để mà khu vật, tuyệt đối là thủ đoạn của cường giả Hóa Đan Cảnh trở lên.
-Đi theo ta!
Lê Bá cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Phong Liệt, sau khi chào hỏi một tiếng, liền dẫn đầu đi tới phía sau tiểu lâu.
Phong Liệt sau khi sửng sốt một chút, cũng vội vàng đi theo.
Hai người đi không bao xa, liền thấy được một cái đầm băng phương viên chừng ngàn trượng.
Sở dĩ xưng là đầm băng, mà không phải hàn đàm, đầm nước, là bởi vì ngoài mặt nó kết thành một tầng băng thật dày, nhìn qua trắng loá một mảnh, phảng phất giống như thời tiết đang rét đậm, bất quá Phong Liệt cũng biết rõ, hiện tại trong Ma Long Sơn Mạch này đang là ngày mùa hè chói chang.
Duy nhất làm hắn nghĩ không ra chính là, băng đàm này vốn hẳn nên lạnh thấu xương như băng, nhưng mặc dù đứng ở phía trên bờ đầmcũng không cảm thụ được chút khí lạnh nào, hơn nữa bốn phía của đầm băng cây cổ thụ mọc xum xuê, bóng cây râm mát, trăm hoa đua nỡ, thật là xinh đẹp.
Phong Liệt không khỏi tấm tắc khen, điều này thật sự là một kỳ cảnh thế gian khó gặp.
Cước bộ của Lê Bá không hề ngừng lại, trực tiếp bước lên đầm băng, đi tới chỗ sâu trong màn sương trắng mịt mờ.
Phong Liệt do dự một chút, cũng bước chân vào trong băng đàm.
Nhưng khi hắn bước vào đầm băng này, trong nháy mắt, đột nhiên thân thể run lên, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ gót chân dâng lên, trực tiếp thẩm thấu vào nội tâm, làm hắn không nhịn được run cả người.
-Tê! Chết người a!
Phong Liệt không khỏi hít một hơi khí lạnh, vội vàng vận chuyển nguyên lực đem hàn khí nhập vào trong cơ thể bức ra bên ngoài cơ thể, lúc này mới dễ chịu một chút.
Hắn lắc đầu cười khổ một chút, tiếp theo sau đó liền đi tiếp vào bên trong.
Lúc này, trong tai hắn đột nhiên truyền đến thanh âm có chút khiếp sợ của Hỏa Mãng Vương:
-Công tử, ngươi cẩn thận một chút, nếu như lão phu đoán không lầm thì hắn có thể là Ngân Đồng Băng Giao Vương trấn giáo thần thú của Băng Long Giáo, một lão yêu vạn năm chân chính.
Phong Liệt dưới chân không khỏi lảo đảo vài cái, trong lòng đột nhiên trở nên chấn động vô cùng, thầm mắng một câu:
-Ta kháo! Ngươi lão già đáng chết này, tại sao không nói sớm một chút?
Nếu là đổi lại là địa phương khác, hắn thật sự muốn đem Hỏa Mãng Vương trực tiếp bóp chết, nếu như Lê Bá thật sự là một lão yêu vạn năm, chỉ sợ thủ đoạn của hắn có nhiều hơn nữa cũng không tốt.
Đối với đại đa số sinh linh mà nói, bản thân sống được lâu sẽ có một loại để xác minh thực lực.
Phải biết rằng, mặc dù thần thú hộ giáo của Ma Long Giáo Hủ Thần Điêu đã đạt đến Lục Giai Trung Kỳ, tương đương với cường giả Long Biến Cảnh trung giai, cũng chỉ bất quá mới sống không tới năm ngàn năm mà thôi, một lão yêu vạn năm sẽ kinh khủng tới bực nào chỉ nghĩ cũng có thể biết được a.
Giờ này khắc này, Phong Liệt trong lòng nếu nói là không sợ, như vậy quả thực là lừa mình dối người.
Bất quá, hắn đảo mắt nghĩ lại, chuyện có lẽ cũng không bết bát như mình suy nghĩ a.
Nếu là đại nhân vật mạnh mẽ hung hãn như vậy muốn đối phó với chính mình, cũng không cần thiết phải lòng vòng như vậy, trực tiếp xuất ra một cái tát cũng đủ làm cho mình chết nhiều lần.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, nói không chừng sẽ có cơ duyên trước mắt a!
Suy nghĩ một chút, Phong Liệt hít một hơi thật sâu, cước bộ cũng không có dừng lại.
Lê Bá ở phía trước lỗ tai hơi giật giật một chút, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia khen ngợi.
Chỉ trong chốc lát, Lê Bá liền đi tới ngay giữa đầm băng, ở đây sương trắng lượn lờ, có một cái bàn tròn bằng đá cùng mấy cái băng ghế dựa đơn giản, Lê Bá ngồi trên một băng ghế, đem hai vò rượu để xuống, phất tay cầm lấy hai cái chén bằng bạch ngọc.
Đầu tiên hắn mở ra một vò rượu ghi chữ "Đao", rót cho mình một chén, ngửa đầu đổ vào trong cổ họng.
Sau đó, chỉ thấy thân thể hắn hơi run rẩy, tựa hồ đang chịu đựng sự đau đớn, sau thời gian một hơi thở mới khôi phục lại như bình thường.
-Hô, thoải mái!
Lê Bá giương đôi mắt, hai đạo tinh mang chợt lóe rồi biến mất, thở ra một hơi thật dài, nhe răng trợn mắt rống lớn một tiếng, khiến cho sương trắng phía trước cuồn cuộn không ngừng.
Phong Liệt đi tới phụ cận, vừa vặn thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, vẻn vẹn nhìn biểu hiện của Lê Bá, cũng biết rượu này tuyệt đối không tầm thường.
Lê Bá lấy một cái bát khác rót đầy rượu vào đó, đẩy tới trước mặt Phong Liệt, nói:
-Phong Liệt, rượu này tên là Thiên Đao Vạn Quả, ngươi có dám uống hay không?
Phong Liệt trong lòng sửng sốt, ngồi xuống một cái ghế, hắn nhìn sắc mặt Lê Bá một chút, tựa hồ cũng không khác thường, liền hỏi:
-Rượu này uống vào có thể chết hay không?
-Ha ha ha, ha ha ha ha!
Lê Bá không khỏi cất tiếng cười to, tựa hồ có chút vui vẻ.
Sau khi cười một trận, hắn nhìn Phong Liệt, có chút khiêu khích nói:
-Phong Liệt, rượu này sau khi uống xong tự có ý cảnh của Thiên Đao Vạn Quả, người có ý chí không kiên định, uống vào chắc chắn phải chết, ngược lại sẽ có được ích lợi vô cùng, ngươi có dám uống hay không?
Trầm mặc một thoáng sau, Phong Liệt cũng muốn thử xem, hắn cầm lấy chén rượu dốc thẳng lên trời, một hơi cạn sạch, sau đó để chén lại chỗ cũ, lơ đễnh cười nói:
-Có gì không dám!
Chỉ bất quá, khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên mặt liền biến sắc, ngay sau đó, chỉ thấy toàn thân hắn bắt đầu chấn động, hàm răng cắn chặt lại phát ra từng tiếng ken két, mặt mày méo mó biến hình, tựa hồ đang phải chịu đựng sự thống khổ vô cùng.
Lê Bá phối hợp mở một vò rượu khác ra, rót cho mình một chén rượu, một bên thích ý thưởng thức, một bên cười dài tự nói:
-Ta trước tiên thay các ngươi kiểm nghiệm phẩm chất của tiểu tử này một chút đi a, hắc hắc hắc.
Giờ này khắc này, Phong Liệt chỉ cảm thấy trong cơ thể phảng phất đột nhiên xuất hiện ngàn vạn chuôi băng đao sắc bén, đem huyết nhục cùng xương cốt của chính mình từng phần từng phần phân biệt rất rõ ràng, cắt hết lần này đến lần khác, quả thực đau đến không muốn sống, hắn thậm chí hoài nghi thân thể của mình có phải đã bị băm thành thịt vụn hay không.
Hôm nay Phong Liệt đã là cao thủ Cương Khí Cảnh Nhị Trọng Thiên, thân thể vốn dĩ mạnh mẽ vô cùng, đao kiếm bình thường khó có thể gây thương tổn, hơn nữa phục dụng không ít thánh dược, lại có hiệu quả của Hóa Kim Thảo khiến cho kim thuộc tính trong cơ thể tăng thêm rất nhiều, cường độ đó đã có thể so với linh bảo cấp thấp.
Nhưng giờ phút này dưới ngàn vạn chuôi băng đao, máu thịt của hắn lại phảng phất giống như đậu hủ, dễ dàng bị cắt thành thiên ti vạn lũ.
Hơn nữa khó có thể chịu được chính là, mỗi một dây thần kinh của hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn vô số lần, đem sự đau đớn tăng lên gấp trăm lần.
Bình thường mà nói, khi thân thể con người thống khổ đến trình độ nhất định sẽ phải ngất đi, nhưng lúc này, Phong Liệt ngược lại thanh tĩnh dị thường, ngay cả ngất đi cũng là một loại xa xỉ.
-A.
Phong Liệt thống khổ ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, vô lực té trên mặt đất co quắp lăn lộn, kinh mạch xương cốt toàn thân cũng lộn xộn tới rối tinh rối mù, không cảm giác được nguyên lực bên trong đan điền chút nào.
Ở trong sự thống khổ này, Phong Liệt cảm thấy linh hồn của mình tựa hồ tùy thời đều có thể tiêu tán, cực độ nguy hiểm. Hắn biết rõ, chỉ cần tinh thần của mình hơi không giữ được một chút, liền sẽ lập tức hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục.
Hắn cơ hồ lập tức muốn biến ra Hắc Ám Chi Thân, bỏ qua sự đau đớn về huyết nhục thân thể này.
Nhưng vào lúc này, hắn lại lại đột nhiên giật mình phát hiện, huyết nhục xương cốt bị từng đạo lưỡi dao sắc bén phân cách trong cơ thể mình, thế nhưng lại trong nháy mắt kết hợp lại, sau đó lại lần bị cắt, lần nữa lắp đầy, lặp đi lặp lại như thế, tựa hồ vĩnh viễn cũng không dừng lại.
-Thiên Đao Vạn Quả, quả nhiên là Thiên Đao Vạn Quả! Ha ha! Ha ha ha! Lão tử muốn nhìn xem ngươi có thể làm khó dễ được ta hay không?
Trong lòng Phong Liệt đột nhiên bị khơi dậy một cỗ khí phách ngang ngược, hắn điên cuồng cười to mấy tiếng, cố hết sức ngồi dậy, hàm răng cắn chặt, nhắm chặt hai mắt lại, tinh thần gắt gao bảo vệ một tia thanh minh cuối cùng.
Một luồng sóng đau nhức xâm nhập vào đầu óc của hắn, tựa hồ muốn Thôn Phệ một tia thanh minh cuối cùng của hắn, giờ này khắc này, hắn phảng phất giống như một con thuyền nhỏ gặp phải sóng to gió lớn, lắc lư nghiêng ngả, tùy lúc cũng có khả năng bị tiêu diệt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, linh hồn cùng thân thể của Phong Liệt tựa hồ dần dần chia lìa, phiêu đãng trong mây mù.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ. . .
Sau năm canh giờ, sóng gió trên biển rộng mới dần dần lắng xuống, con thuyền nhỏ kia rốt cục cũng dần dần trở nên vững vàng.
Một khắc sau, Phong Liệt chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt hiện đầy tia máu, nhưng trong đó lại hàm chứa vẻ cương nghị không gì sánh kịp.
Hắn đánh giá bốn phía một chút, lại thấy Lê Bá vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, cười híp mắt nhìn mình.
Hắn đứng dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, thanh âm khàn khàn nói một câu:
-Lê Bá, quả nhiên là rượu ngon!
-Tiểu tử ngươi coi như biết hàng, ngươi là người thứ hai may mắn được thưởng thức rượu này, hắc hắc hắc.
Lê Bá cười đắc ý nói.
Phong Liệt chống đỡ thân thể mỏi mệt ngồi lên trên băng ghế, sau khi nghe lời nói của Lê Bá, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn đương nhiên biết, người đầu tiên uống rượu này nhất định chính là bản thân lão gia hỏa này.
Hồi tưởng lại đau đớn lúc trước, trong lòng Phong Liệt vẫn còn sợ hãi, đồng thời cũng thầm giật mình đối với thủ đoạn của Lê Bá.
Rượu này tên là Thiên Đao Vạn Quả, dĩ nhiên là đem ý cảnh của chiến kỹ dung nhập vào trong rượu, đây quả thực là việc chưa từng nghe thấy, có thể thấy được tu vi Lê Bá đã đạt đến một độ cao khó có thể tưởng tượng.
-Tiểu tử, cảm giác như thế nào?
Lê Bá vừa rót cho mình một chén rượu, không chút để ý nói.
Phong Liệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó dùng tinh thần lực dò xét thân thể đang dần dần khôi phục tri giác một chút.
Sau một khắc, trong lòng hắn không khỏi chấn động, nhưng ngay sau đó sắc mặt mừng rỡ.
Hắn rõ ràng phát hiện, mỗi một tấc huyết nhục trong cơ thể mình, từng phân tử thật nhỏ cũng trở nên khác biệt rất lớn so với trước kia, trở nên tráng kiện hơn rất nhiều, vô luận là tính dẻo dai hay là cường độ cũng được đề cao hơn rất nhiều.
Vừa mừng rỡ đồng thời, hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh trường kiếm là linh bảo trung phẩm, không chút lựa chọn chém vào cánh tay trái của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.