Chương trước
Chương sau
Quần long nghe thấy lời Nghịch Long Hoàng, trong mắt hiện lên một tia bi ai cùng chống cự, nhưng không chút do dự niệm chút ngữ cổ quái, cấp tốc xông về phía Nghịch Long Hoàng.
Tiếp theo, ngay khi tiến gần tới phạm vi trăm trượng cạnh Nghịch Long Hoàng, Long thân lớn như núi hóa thành hư vô, nhưng có một đạo tinh khí bàng bạc hội tụ đến quanh người Nghịch Long Hoàng.
Trong chớp mắt, Nghịch Long Hoàng bị vô số tinh mang đủ màu sắc bao phủ, mà đọa kim quang kia cũng đã bay tới gần.
Nghịch Long Hoàng hai mắt lạnh lẽo, tay phải khẽ chém ra, lập tức tinh khí đầy trời dung nhập vào trong một chưởng này, một cỗ khí tức mênh mông cuồng bạo khủng bố lập tức phóng ra, một đạo chưởng ảnh lớn mấy vạn trượng bay về phía không trung.
Phụt…
Một tiếng nhỏ vang lên, chưởng ảnh dễ dàng tiêu diệt kim quang, sau đó đánh về phía hư không xa xôi, khiến cho không gian đều sụp đổ, uy thế kinh người.
Ảo cảnh Tỏa Long đài ghi chép tới đây là hết.
Phong Liệt đã nghiên cứu ảo cảnh này không dưới ngàn lần, nhưng không mò được chút đầu mối với thức Hoang Long Tế Thiên.
Chủ yếu này ảo cảnh này chênh lệch lớn với ý cảnh một thức Hoang Long Tế Thiên, căn bản là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bên trong ảo cảnh, Nghịch Long Hoàng bức bách quần long hiến tế, tụ lực lượng thân thể máu huyết thành một kích.
Nhưng bên trong miêu tả một thức Hoang Long Tế Thiên lại yêu cầu giao ý chí của mình cho vạn long, đây không giống cướp đoạt chút nào.
Hơn nữa trong đó còn phải kết hợp với bí thuật hiến tế của Viễn cổ Chân Long, độ khó rất lớn!
Điều này đã vượt qua phạm trù ý cảnh.
Trong miêu tả của Nghịch Long Hoàng thì đây cũng chỉ là một cách suy nghĩ, có lẽ trong lòng hắn có con đường khác, nhưng lại không thay đổi vào trong Tỏa Long đài, cho nên mới khiến Phong Liệt rơi vào tình cảnh này.
Trước kia, mỗi lần Phong Liệt tìm hiểu tới một điểm này liền không thể tiến thêm, nhưng hôm nay có Tiểu Không Linh đan làm hậu thuẫn, trong đầu hắn xuất hiện một con đường có thể đi được.
Điều này đã tương đương việc sáng tạo một thức chiến kỹ chưa từng có, chỉ là đứng trên cơ sở của Nghịch Long Hoàng để khai sáng chiến kỹ, độ khó chẳng khác nào lên trời.
- Muốn giao phó ý chí người khác, ý chí của mình nhất định phải vượt xa đối phương, ít nhất vào thời khắc này phải như thế!
- Bí thuật hiến tế, dung nhập ý cảnh bản thân, lại thay đổi tâm của người khác!
- Hiến tế cùng trời, trời tức là ta!

Trong không gian Long ngục, im lặng, các động vật nhỏ ở bên trong sớm đã bị tiểu Dạ ăn hết sạch, mà tiểu Dạ cũng đã theo Lý U Nguyệt đi Phiêu Miễu thiên cung, Kim Câu lại bị Phong Liệt tống ra ngoài.
Lúc này, trong không gian to lớn chỉ có mình Phong Liệt.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Thân ảnh ngồi giữa Tỏa Long đài trong Long ngục, hai mắt khép hờ, không nhúc nghích.
Một ngày, hai ngày… mười ngày… một tháng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian một tháng chỉ như một chớp mắt.
Mười khỏa Long Nguyên đan niêm phong trong cơ thể Phong Liệt đã tiêu hao hết, cả người cũng gầy đi một vòng.
Trong thời khắc này, rốt cuộc Phong Liệt cũng tỉnh lại, hắn liếm bờ môi khô khốc, hai mắt vô ý thức nhìn hư không, sắc mặt không lo không vui, như có điều gì suy nghĩ.
Giờ khắc này hắn đã thất bại.
Một khỏa Tiểu Không Linh đan khiến hắn ở trong trạng thái không linh huyền diệu suốt thời gian một tháng nhưng cuối cùng vẫn thất bại!
Chỉ có điều không phải là hắn không có thu hoặc, thậm chí có thể nói thu hoạch rất lớn.
Chỉ là hắn muốn leo lên một tòa núi cao vạn trượng, mà những thu hoạch này mới chỉ tới nửa núi, khoảng cách tới đỉnh còn rất xa.
Hôm nay hắn đã có thể dung nhập bí thuật hiến tế của Viễn cổ Chân Long vào trong ý cảnh của bản thân.
Nếu hắn tinh thông ảo thuật thì hẳn là cũng có thể khai sáng ra một môn chiến kỹ Thiên cấp uy lực không tồi.
Chỉ có điều những thứ đó quá tầm thường, so sánh với chiến kỹ Linh cấp khiến thiên địa khiếp, quỷ thần kinh thì nó chẳng khác nào rác rưởi, thậm chí không đáng giá một viên Tiểu Không Linh đan.
- Ai, đã không còn trạng thái không linh, chỉ sợ cho dù tốn thời gian trăm vạn năm ta cũng khó mà hoàn thành nó.
Phong Liệt tự giễu lắc đầu, đã đi ra khỏi trạng thái không linh, ngộ tính tăng vạn lần kia, hắn chỉ cảm thấy đầu như một cục bột nhão, không sờ tới chút manh mối.
Hắn đứng dậy, cử động gân cốt, sau đó định đi tìm một chút thức ăn bồi bổ cơ thể.
Hôm nay mặc dù hắn đã đạt tới Cương Khí cảnh nhất trọng thiên, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn tích cốc.
Tiếp theo, Phong Liệt bình yên nghỉ ngơi ba ngày trong không gian Long ngục.
Ba ngày sau đó, một lần nữa hắn leo lên Tỏa Long đài, không chút do dự phục dục nốt khỏa Không Linh đan kia, sau đó lâm vào trạng thái Không Linh vô cùng huyền diệu.
Vì có thể khai sáng ra một thức Chiến kỹ rất có khả năng đạt tới Linh cấp, đừng nói là hai khỏa Tiểu Không Linh đan, cho dù là mười khỏa Tiểu Không Linh đan, Phong Liệt cũng không có chút nhíu mày.
Huống chi đây là do hắn mang theo Hỏa Mãng vương đi tới địa bàn một vài lão bất tử khác giết người cướp của, vì vậy Phong Liệt cũng không tiếc.
Hắn chưa bao giờ sợ mạo hiểm, chỉ cần việc gì hắn cho là đáng giá, tất cả mọi người trên đời là địch thì có sao?
Không gian Long Ngục một lần nữa rơi vào yên lặng, thời gian lặng lẽ trôi qua, đạo thân ảnh kia giống như vĩnh viễn bất động, nhưng tư tưởng lại không ngừng trèo đèo lội suối, hướng tới đỉnh cao, leo lên…
_______
Bên ngoài biên giới Ma Long sơn mạch, trên một ngọn núi nhỏ trụi lủi, mấy ngàn cao thủ mặc áo xanh da trời ngửa đầu nhìn về thiếu phụ Lam Vân Phượng đang đứng trên đỉnh núi, trong mắt lộ ra vẻ sùng kính, hoặc ái mộ, hoặc tham lam, hoặc dâm dục, không ai giống ai.
- Đám vô dụng các ngươi! Nhiều người như vậy tốn thời gian hơn một tháng mà ngay cả bóng dáng tiểu súc sinh kia cũng không thấy, nuôi các ngươi đúng là nuôi một đám vô dụng mà!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vân Phượng vô cùng giận dữ, lạnh giọng quát lớn.
Đối với ánh mắt không giống nhau của đám thuộc hạ, nàng thản nhiên tiếp nhận.
Thậm chí những ánh mắt ham muốn trần trụi kia càng khiến nàng cảm thấy hưng phấn.
- Thuộc hạ biết tội, thỉnh Phó thành chủ đại nhân tha thứ!
- Hừ! Biết tội thì làm được cái rắm gì! Tranh thủ thời gian suy nghĩ biện pháp cho lão nương, ai có thể lập công, bổn tọa nhất định sẽ trọng thưởng!
Lam Vân Phượng hừ lạnh nói.
Đám cao thủ phía dưới không khỏi cúi đầu, xì xào bàn tán.
Công lao này có ai không muốn?!!
Chẳng những đạt được vinh hoa phú quý, thậm chí còn có thể được âu yến cùng Phó thành chủ xinh đẹp kia.
Tục truyền Phó thành chủ đại nhân ở trên giường có những tuyệt chiêu mạnh mẽ không thua kém chiến lực của nàng, chỉ có điều những kẻ hưởng thụ qua đều giữ kín như bưng, điều này không khỏi khiến tất cả các nam nhân đều ngứa ngáy trong lòng.
Thật lâu sau, đột nhiên một gã đại hán khôi ngô đi ra, chắp tay với Lam Vân Phượng:
- Phó thành chủ đại nhân, thuộc hạ có một cái chủ ý, nếu mà có thể thực hiện được vậy nhất định có thể khiến tiểu tử kia không chỗ nào trốn.
- Hả? Mau nói!
Lam Vân Phượng vừa nghe, hai mắt sáng ngời, gấp gáp thúc dục.
- Phó thành chủ đại nhân, vài ngày trước thuộc hạ từng gặp một tên đệ tử đích truyền của Chiêm Thiên các.
Người này tên gọi là Trang Huyền Cơ, tuy rằng tuổi không lớn nhưng được xưng là Tiểu thần toán, hơn nữa đứng thứ 73 trên Phi ưng bảng.
- Nếu có thể thỉnh người này tới tính toán hướng đi của tiểu tặc Phong Liệt, như vậy chúng ta muốn tìm tên tiểu tử kia dễ dàng hơn rất nhiều.
Đại hán kia cung kính nói.
- Hả?
Ánh mắt Lam Vân Phượng sáng ngời, nhưng lập tức nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Đồ hỗn trướng! Có ý kiến hay như vậy sao không nói sớm? Còn không mau làm nhanh!
- Vâng! Thuộc hạ sẽ làm ngày! Chỉ có điều đám người Chiêm Thiên các tự cho mình thanh cao, chỉ sợ điều kiện…
- Cho hắn tùy tiện ra giá, chỉ cần có thể hoàn thành việc này, khiến lão nương cùng hắn song phi cũng không có vấn đề gì!
- Vâng! Thuộc hạ hiểu!

Trong không gian Long Ngục, Phong Liệt đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt.
Sau khi sử dụng viên Tiểu Không Linh đan thứ hai, đã qua thời gian mười ngày.
Trong thời gian mười ngày này, Phong Liệt chẳng những không có tiến triển gì, ngược lại còn đi vào trong ngõ cụt.
Hắn đột nhiên phát hiện phương hướng mình chọn ban đầu đã sai rồi!
Trên thế giới này, yếu nhất là ý chí, mạnh nhất cũng là ý chí.
Nói nó yếu, vì nó là thứ vô chất vô hình, có thể tùy ý thay đổi.
Nói nó mạnh, là vì nó vô chất vô hình, dù chiến lực mạnh hơn nữa cũng không thể khiến nó suy sụp, thậm chí một vài cường giả tuyệt thế dù linh hồn đã tan thành mây khối, nhưng vẫn có một tia ý chí trường tồn.
Nếu muốn thay đổi, thậm chí thay thế ý chí của sinh linh khác, cho dù là thần cũng khó làm được điều này.
-Tại sao phải vậy? Sao Nghịch Long Hoàng lại có thể làm vậy? Ngươi đúng là ngu ngốc mà! Cho dù ngươi nghiên cứu một trăm vạn năm nữa cũng không thể nào đạt tới một bước này!
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Phong Liệt đột nhiên mở mắt, hai mắt đỏ ngầu, gần như nổi điên.
- Không đúng! Ý chí một sinh linh mạnh mẽ là do ức vạn phần tử ý chí nhỏ bé cấu tạo thành, ý chí một người không thể bị cải biến, nhưng ức vạn phần tử cấu thành nó phải chăng có thể…
- Vẫn không đúng! Phần tử ý chí của nguyên khí đúng là có thể bị cải biến, chiến kỹ Thiên cấp có thể cải biến, chiến kỹ Địa cấp đại thành cũng có thể cải biến, cao thủ Hóa Đan cảnh cũng có thể!
- Nhưng quá trình này rất chậm chạp, không cách nào tồn lưu, so với Linh cấp chiến kỹ thì chẳng khác nào là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vĩnh viễn không thể thành công.
- Hắc ám chi thân? Đúng! Hắc ám chi thân của ta có thể câu thông Hắc ám chi lực! Nhưng làm cách nào mới có thể rời ý chí của ta ra ngoài cơ thể, câu thông Hắc ám chi lực?!!
Ầm!
Phong Liệt đột nhiên đứng lên, biến ảo Hắc ám chi thân, sau đó không ngừng chém ra từng đạo chưởng ảnh.
Ầm ầm ầm…
Chưởng ảnh liên tiếp đánh về các phía, hoặc là tiêu tán vô hình, hoặc là đánh ra những lỗ lớn.
Hiện giờ hắn đã đạt tới Cương Khí cảnh nhất trọng thiên, có thể tùy ý chém ra cương khí.
Chỉ có điều mỗi đạo chưởng ảnh hắn chém ra khi rời khỏi phạm vi hơn mười trượng đều tiêu tán vô hình.
Điều này chủ yếu là vì bên trong chưởng ảnh của hắn không ẩn chứa ý chí bản thân, không thể dùng ý chí bản thân để khu sử Hắc ám chi lực ở xung quanh.
Kỳ thật, mỗi người đều giống vậy, cho dù là cao thủ Long biến cảnh cũng như thế, mỗi công kích phát ra khi tới một phạm vi nhất định liền dần tiêu tán vô hình.
Mà chỉ có chiến kỹ Linh cấp mới có thể vô hạn thôn nạp nguyên lực trong thiên địa, hơn nữa tồn tại trên thế giới trong thời gian dài, hơn nữa thời gian trôi qua, uy lực của nó sẽ càng lớn, cuối cùng đạt tới một trình độ không ai tưởng tượng nổi.
Giống như Đại La Vạn Hồn trì sâu trong Ma Long sơn mạch, tựa như vô địch Kim Chung tráo chuyển thế chi linh của Thủy Vô Khuyết.
Hai mắt Phong Liệt đỏ thẫm, không có chút tiêu cự nào, song chưởng không mục tiêu, liên tục đánh ra, từng đạo chưởng ảnh mạnh mẽ đánh lên mặt đất, tiếng nổ ầm ầm vang lên, bụi bay đầy trời.
Hắn giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, nguyên lực trong cơ thể sớm đã hao hết không còn, nhưng chưởng ảnh đánh ra vẫn khí thế hùng hậu, Hắc ám chi lực ở xung quanh không ngừng tiến vào trong cơ thể.
Thời gian dần trôi, có một việc khiến người khác giật mình xảy ra.
Chỉ thấy mỗi chưởng đánh ra, bụi đất không hề bị bắn lên mà có những tiếng ‘xèo xèo’ khẽ vang, khói xanh lượn lờ bốc lên.
Đây lại là ăn mòn!
Đúng vậy!
Trong một chưởng hắn vừa chém ra tất cả đều là Hắc ám chi lực vô cùng tinh thuần, ẩn chứa tính ăn mòn không gì sánh được, tinh thuần hơn cả tinh khí ăn mòn của cường giả Hóa Đan cảnh trong Tụ Nguyên trì, Đại hạp cốc.
Nếu những người khác thấy một cảnh này e là chấn kinh không thôi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Liệt dần dần lâm vào trạng thái u mê.
Trạng thái này chỉ cách tẩu hỏa nhập ma một bước, mà tinh thần cảm ứng lại đạt tới tình cảnh mẫn cảm nhất, ý nghĩ vô cùng không linh.
Hắn giống như một người xem vô chất vô hình, lẳng lặng nhìn Hắc ám chi lực vô cùng vô tận xung quanh tràn vào trong cơ thể, lại khó có thể cộng minh với Hắc ám chi lực.
Giống như một người đứng ở trong đám đông lại bị tất cả phớt lờ.
Hắc ám chi thân của hắn có lẽ có thể khống chế Hắc ám chi lực, nhưng tinh thần ý chí của hắn lại không thể cộng minh với Hắc ám chi lực.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Chẳng biết từ lúc nào, Phong Liệt đã dừng tay, khoanh tay lẳng lặng đứng, hai mắt khép hờ.
Thân thể của hắn hấp thu Hắc ám chi lực vô tận, tinh thần muốn tiếp xúc một phần tử Hắc ám chi lực trong người.
- Không được ! Vẫn chưa được ! Ý chí của ta chưa đủ mạnh mẽ ! A ! Ta còn có Long uy !
Gào uầm~~~
Phong Liệt ngửa mặt lên trời, thét dài một tiếng, uy áp mênh mông kinh thiên động địa lan tràn khắp Long ngục, khiến toàn bộ không gian đều lắc lư không ngừng.
Trong nháy mắt hắn thi triển Long uy, hắn kinh ngạc phát hiện Hắc ám chi lực vô tận ở xung quanh bỗng khẽ run lên, sau đó lập tức khôi phục nguyên dạng.
Chỉ có điều như vậy cũng đã khiến Phong Liệt mừng rỡ như điên, điều này nói rõ ý nghĩ của hắn là đúng.
Thế giới này là một Viễn cổ Long giới tan hoang, tất cả các quy tắc đều là vì Chân long mà tồn tại.
Chỉ có Chân long huyết mạch đã thức tỉnh mới có thể thôn nạp nguyên khí trong thiên địa mà tu luyện, hiện giờ Phong Liệt cũng chỉ có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ của Viễn cổ Ma long mới có thể khiến Hắc ám chi lực cùng xuất hiện.
Chỉ có điều giờ khắc này hắn mượn trạng thái không linh kỳ diệu này mới cảm nhận rõ ràng mình chưa triệt để dung hợp với Viễn cổ Long uy.
Hắn giống như một con chuột, mặc dù có hàm răng của lão hổ thì vẫn coi chính mình là chuột, thiếu khí thế duy ngã độc tôn, vì vậy không thể khiến vạn thú khuất phục.
Điểm này căn bản là không thể nào cải biến, bởi vậy Phong Liệt dù ngụy trang thế nào cũng vĩnh viễn không thể hóa thành một đầu Chân long.
Chỉ có điều Phong Liệt cũng không phải không có cách nào, hắn có thể khiến bản thân quên đi vài thứ trong thời gian ngắn, điểm này không khó làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.