Thân ảnh hạ xuống kia không phải ai khác, chính là Hỏa Mãng Vương đoạt được chiến kỹ thiên cấp. Lúc này, thân thể hắn không khỏi bất động trên không trung, muốn di chuyển thân hình đều vô cùng khó khăn, bản thân hắn phát hỏa vô cùng, đột nhiên lại phát hiện một tên không sợ chết, không cần bàn cãi càng làm hắn phẫn nộ. - Hừ! Thứ không biết sống chết! Đi tìm cái chết đi! Hỏa Mãng Vương thầm hừ một tiếng, nguyên khí trải rộng toàn thân, hung hăng rơi xuống phía dưới, nếu như không có bất cứ bất ngờ gì xảy ra, tất cả phương viên trong vòng một trăm trượng chắc chắn bị phá hư. Nhưng sau một khắc lại khiến hắn trừng lớn mắt, trông thấy sẽ đánh vào thân thể Phong Liệt, nhưng trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo khe nứt không gian, kết quả là, Hỏa Mãng Vương đường đường sở hữu tu vi Hóa Đan Cảnh bát trọng thiên lúc này vô cùng phẫn nộ tru lên một tiếng, sau đó triệt để tiêu thất vô tung. Ầm ầm ầm! ! ! Hắc vụ dày đặc bành trướng thành lớn, trong nháy mắt bảo phủ khắp phạm vi trăm trượng, ngay cả một số người chưa kịp chạy xa đều bị bao phủ trong đó. Phong Liệt cấp tốc bay về phía rìa khói đen, vừa chạy, vừa thôi đông Lý U Nguyệt trong Long Ngục đi ra, để giai nhân nhanh trong tiến nhập đoàn người, hoàn toàn để đám khói đen nồng đậm phía sau. Lú U Nguyện vốn đang trong Long Ngục gọt đẽo chiến kỹ, nhưng đột nhiên bị chuyển qua ngoại giới, sau đó bị Phong Liệt kéo vào trong đám người, trong đầu một mảnh mơ hồ. Sau khi dừng lại, nàng mịt mờ không hiểu, nhỏ giọng hỏi: - Phu quân, xảy ra chuyện gì sao? Trên mặt Phong Liệt lúc này toát lên vẻ hưng phấn, giống như con chồn trộm gà thành công, hắn đầu tiên thả Tiểu Dạ và Kim Câu, lúc này mới lặng lẽ cười cười nói với giai nhân: - Khà khà, Long Ngục tạm thời không thể ở lại, một lão yêu quái vừa mới bị ta nhốt trong đó! - Vậy sao? Hừ! * * * * * Thời điểm này, trong đoàn khói đen phía viễn không lại vô cùng náo nhiệt, hơn hai mươi lão gia hỏa Hóa Đan Cảnh trên bầu trời bay vào đám khói đen, từng cái từng cái tay áo tung bay, thoáng chốc liên xua tan đám khói đen biến mất vô hình. Nhưng tiếp đến, đám lão gia hỏa này lại trợn trừng mắt, Trương Nhị hòa thượng biết mất không tìm được manh mối, còn bóng dáng Hỏa Mãng Vương không biết biến đi nơi nào? - Oh? Lão gia hỏa Hỏa Mãng Vương kia chạy đi đâu rồi? - Khí tức hắn biến mất tại chỗ này, chẳng lẽ lão bất tử kia độn thổ hay sao? - Hừ! Cho dù độn thổ cũng phải đào hắn lên! * * * Đám lão gia hỏa Hóa Đan Cảnh tìm kiếm nửa ngày không có kết quả, sắc mặt vô cùng âm trầm, cuối cùng thực sự bắt đầu đào bới ba tấc đất. Ầm! Ầm! Ầm! ! ! Sau một trận nổ vang liên miên không dứt, trên mặt đất bụi bay mịt mù che thiên tế nhật. Sau chốc lát, phương viên gần nghìn trượng nơi Hỏa Mãng Vương kia hạ xuống bị đám lão gia hỏa kia điên cuồng đào bới hố lớn sau tới trăm trượng, sự cuồng điên này khiến trong mắt chúng nhân phía xa xa suýt chút nữa kinh động rớt xuống đất. Phong Liệt thấy vậy trong lòng không khỏi co rúm lại, vội vàng dắt Lý U Nguyệt lặng lẽ thối lui về phía xa xa, cho tới khi cách xa mấy dặm mới dừng lại. Hơn hai mươi tên lão gia hỏa này giằng co nửa ngày không tìm ra được một chút manh mối, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ bỏ qua, dần dần độn về phía xa xa biến mất không thấy. Lúc này đây, bốn thiếu nữ trên Thông Thiên Phong cầm giỏ hoa đi tới bên bờ vách núi, thanh âm thản nhiên kiêu hãnh lại vang lên. Không khí căng thẳng trong đám người phía dưới rất nhanh tiêu thất vô hình, ai lấy đều giống như bộc phát máu gà thêm lần nữa, ma đao lập lòe, ánh mắt lóe tinh mang, chằm chằm nhìn về phía vách núi. - Hỏa Liên Thuần Nguyên Đan, có thể giúp nguyên lực của Hỏa Long võ giả tinh thuần gấp bội, 100 viên! * * * - Chiến y huyền bảo nhị phẩm, mười kiện! * * * - Giết! Là của ta! - Mẹ kiếp, đi tìm cái chết đi! * * * Thoáng chốc, dưới chân Thông Thiên Phong lại phát sinh cuồng loạn, sát sinh rung trời thêm lần nữa. Phong Liệt và Lý U Nguyệt dẫn theo Tiểu Dạ ung dung đứng trên gò đất, chưa tham gia tranh đoạt, bất quá lẳng lặng nhìn xuống tình hình quanh thân, lộ rõ xung quanh hỗn loạn có chút không hợp lý. Sau nửa canh giờ, rốt cuộc đã tới kiện bảo vật cuối cùng, chính là thanh trường kiếm huyền bảo cửu phẩm – Hoàng Lũ Thánh Kiếm. Hoàng Lũ Thánh Kiếm nếu có thể được coi là kiện bảo vật cuối cùng, vậy đương nhiên giá trị khó có thể tưởng tượng, kiện bảo vật huyền bảo cửu phẩm trên toàn bộ đại lục so với chiến kỹ thiên cấp nhiều hơn một chút, nhưng bên ngoài cũng không vượt qua con số ba trăm. Kết quả chính là, Hoàng Lũ Thánh Kiếm vừa hiện ra lại lần nữa khiến đám cao thủ Hóa Đan Cảnh xuất hiện, từng người từng người liều mạng tới mức ngươi chết ta sống, đánh cho thiên địa u tối. Chưa tới một khắc, trong đám người vây xem phía dưới không dưới nghìn người bị chết oan uổng, thậm chí có sáu gã cao thủ thần thông cảnh bị đánh bầm thây bay khắp trời, cực kỳ thảm liệt. Phong Liệt mặc dù thèm khát muốn chết, nhưng không đủ can đảm tới tranh đoạt với đám lão bất tử Hóa Đan Cảnh, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Hoàng Lũ Thánh Kiếm rơi vào tay cường giả Kim Long Giáo được gọi là Kim Lão Bát, trong lòng âm thầm tiếc nuối không ngớt. Tiếp đến chính là tiên tử Thiên Cung cuối cùng chiếu sáng tràng cảnh, khiến bầu không khí lập tức đạt tới cao trào từ xưa đến nay chưa từng có. Tất cả mọi người biết rất rõ, nếu muốn kiếm một món đồ vật, đây chính là cơ hội cuối cùng. Từng người từng người lúc trước đã nắm giữ bảo vật, lúc này cũng bày ra tư thế liều mạng, dự định dùng mạng nhỏ đổi lấy tiền đồ tốt đẹp, khiến cho vòng tranh đoạt cuối cùng vô cùng mãnh liệt. Phong Liệt đứng xem âm thầm lắc đầu không ngớt, bảo vật cuối cùng tiên tử Thiên Cung phát tán tự nhiên giá trị kinh người, khiến hắn động tâm không thôi, nhưng hắn vẫn đang cố gắng trấn áp lòng tham, im lặng đứng xem. Trong lòng hắn liên tục nhắc nhở chính mình, làm người phải biết đủ, năm loại bảo vật áp chót đã chiếm được ba loại, tham lam quá ắt gặp phải báo ứng. Đặc biệt, bên cạnh hắn dẫn theo Lý U Nguyệt và Tiệu Dạ, chẳng may trong lúc hỗn loạn có điều gì sơ xuất sẽ hối hận không được? Cho nên, Phong Liệt mặc kệ trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng vẫn án binh bất động, tránh xa thị phi. Bất quá, trên đời có câu châm ngôn gọi là: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Phong Liệt không dự định gây sự, nhưng không ngại người khác chọc tới hắn. - Tiểu tử! Ngươi chính là Phong Liệt của Ma Long Giáo? Đúng lúc hai người Phong Liệt trên vách núi đứng xem, một gã nam tử trung niên tóc lam thân mạc khải giáp màu lam hung hăng kiêu ngạo, đột nhiên đi tới trước mặt Phong Liệt, chỉ thẳng vào hắn lạnh lùng quát. - Đúng vậy? Phong Liệt khẽ sửng sốt, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong tay nam tử trung niên kia cầm một bức chân dung, mặc dù dáng vẻ có chút khác biệt đối với chính mình, nhưng nhìn kỹ cũng có mấy phần giống, tiếp lại thấy kí tự trên ống tay áo nam tử trung niên kia giống Lam Duyên Phong như đúc, trong lòng Phong Liệt nhất thời có vài phần suy đoán. - Không tồi! Nhãn thần Phong Liệt khẽ nheo lại, nhẹ nhàng gật đầu nói. - Ủa? Ngươi thực sự là Phong Liệt? Ha ha! Tốt quá! Tiêu tử, ngươi hãy nhận lấy cái chết. . . Nam tử trung niên kia nghe thấy Phong Liệt thừa nhận thân phận chính mình, nhất thời sắc mặt đại hỉ, nhãn thần lập tức trở nên hung ác, liền muốn tiến lên phía trước giết chết Phong Liệt. Bất quá, Phong Liệt luôn luôn quen thói quen xuất thủ mạnh mẽ, ngay khi gã nam tử trung niên kia cười lớn, trong nháy mắt Phong Liệt hung hăng vung Phong Ma Đại Thương lên, chín đạo Ma Long cuồng bạo liên tiếp tiếp cận nam tử trung niên. Quần Long Trụy Nhật! Ầm ầm ầm. . . Sau một trận nổ vang, chỗ nam tử trung niên kia đứng trực tiếp bị đánh thành hố sâu hơn mười trường. Phong Liệt nhận thấy, tu vi của gã nam tử trung niên kia ước chừng xấp xỉ Cương Khí Cảnh lục trọng thiên, nếu không có gì bất ngờ, gã nam tử trung niên kia hẳn phải chết dưới chiêu Quần Long Trụy Nhật của chính mình là điều không cần bàn cãi, thi cốt tiêu tán cũng rất bình thường. Nhưng tiếp đến, Phong Liệt không khỏi cảm thấy bất ngờ. Chỉ thấy một đạo thân ảnh màu vàng nhảy vọt khỏi hố sâu, sau đó không chút đình trệ lao về phía xa xa. - Ủa? Có bảo giáp hộ thân? Chẳng trách! Lược Ảnh? Nhãn thần Phong Liệt lạnh lẽo, thân hình lập tức nháy động, trong nháy mắt bay tên sau lưng gã nam tử trung niên, xoẹt, một đạo quang mang màu vàng xuyên qua hư không. Phốc xuy! Âm thanh trầm muộn vang lên, mũi thương xuyên qua bảo giáp nam tử trung niên kia mặc sâu ba thước, đâm thẳng vào tim, đồng thời, bỗng nhiên phóng thích khí tức luyện hồn sa. Ahaaaaaa! ! ! Tiếng kêu thảm thiết từ miệng nam tử trung niên bạo phát, khiến kẻ khác ớn lạnh. Cùng lúc đó, một đạo lang mang đột nhiên vút lên cao, lan tỏa khắp bầu trời. - Đáng chết! Trong lòng Phong Liệt rống giận, vội vàng thu hồi đại thương, không hề dừng lại quét ngang một cái, phốc, chiếc đầu bay lên, tiên huyết phụt cao ba thước. Trong nháy mắt giết chết nam tử trung niên, nhưng sắc mặt Phong Liệt lại có chút âm trầm, bởi vì gã nam tử trung niên này trước khi chết phóng thích một tia tín hiệu, e là tiếp đến sẽ gặp chút phiền toái. Đúng như dự đoán, ngay khi đạo khói lửa màu lao phóng ra, trong đám người dưới chân Thông Thiên Phong dĩ nhiên có hơn nghìn gã cao thủ tóc xanh mi xanh đều vội vàng buông xuôi chuyện trước mắt, nhanh chóng xuyên qua đám người hỗn loạn, tu họp về phía Phong Liệt bên này. Đặc biệt điều khiến Phong Liệt chấn động chính là, trên viễn không dĩ nhiên còn có bảy, tám đạo thân ảnh lam mang không rõ từ đâu đến, rõ ràng là đám cường giả Thần Thông Cảnh. Cùng lúc đó, mấy phương hướng khác cũng có vài đạo lam mang nhanh như thiểm địa bắn tới. - Ta kháo! Còn nữa sao? Phong Liệt nhìn tình hình trên không trung một chút, trong lòng không khỏi khẽ trầm xuống, lần này có vẻ phiên phức lớn đây. Hắn thực sự có chút không rõ ràng, chính mình chỉ làm thịt một gã nhị thế tổ mà thôi, cho dù gã kia là thiếu chủ Lôi Ngọc Thành, Lôi Long Giáo cũng không đáng động binh như vậy chứ? Nếu như theo lẽ thường, Lôi Long Giáo chắc chắn không động binh đến mức như thế, phàm là chuyện tình đều có ngoại lệ. Phong Liệt thực sự không biết, phó thành chủ Lôi Ngọc Thành Lam Vân Phượng luôn luôn sủng ái nhi tử của chính mình, lần này sau khi nghe tin Lam Duyên Phong chết oan uổng, dĩ nhiên giận dữ treo giải thưởng quái dị. - Người trong Lôi Long Giáo, bất luận là ai có thể giết chết Phong Liệt, đều có thể trở thành khách quý của Lam Vân Phượng nàng. Tin tức một khi truyền ra, Lôi Long Giáo lập tức gây lên một trận oanh động không nhỏ. Người không biết đều nghĩ Lam Vân Phượng vì sốt ruột báo thù, nhưng người trong Lôi Ngọc Thành đều rất rõ ràng, phó thành chủ đại nhân của bọn họ cho dù không vì báo thù, thường ngày cũng hoang dâm vô độ. Nhưng bất luận thế nào đi nữa, phó thành chủ Lôi Long Giáo có thể nói là dưới một người trên vạn người, quyền thế tận trời. Cho dù Lam Vân Phượng là lão thái bà xấu xí, cũng không ít người nguyện làm khách quý, huống hồ Lam Vân Phượng dung mạo như hoa như ngọc, danh tiếng lan xa, trong đám võ giả trên bốn mươi tuổi cũng được coi là người phong nhã hào hoa. Kết quả là, trong Lôi Long Giáo không ai không muốn quan hệ của chính mình với phó thành chủ đại nhân xinh đẹp như hoa, quyền thế tận trời tiến thêm một bước. Cho nên, lúc này sau khi thấy khói lửa tín hiệu đặc biệt thiết định vì Phong Liệt, từng gã từng gã đệ tử Lôi Long Giáo đều gạt bỏ việc tranh đoạt bảo vật Phiêu Miểu Thiên Cung sang một bên, muốn tới giết chết Phong Liệt. - Tiểu tặc Phong Liệt! Mau mau nhận lấy cái chết! Ở phía trời xa, một đạo thanh âm nữ nhân oán độc tới tận xương vang lên, giống như tiếng kêu gọi từ địa ngục, khiến nghìn vạn chúng nhân không khỏi choáng váng. Thanh âm còn chưa dứt, một mỹ phụ dung mạo cực kỳ xinh đẹp đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lúc này trên khuôn mặt mỹ phụ tràn ngập oán độc và cừu hận, tám đạo hư ảnh Lôi Long phía sau phát tán ra lôi điện uy áp cực kỳ kinh người. - Ủa? Cao thủ Thần Thông Cảnh bát trọng thiên! Trong lòng Phong Liệt chấn động, vấn đề nghiêm trọng hiển hiện trước mắt, không dám tiếp tục trì hoãn, hắn lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn. Sau một khắc, theo âm thanh lệ minh vang lên, một con đại điêu thần tuấn màu ánh kim giang cánh rộng tới bốn, năm trượng cấp tốc vượt qua hư không, trong nháy mắt liền tới đỉnh đầu Phong Liệt. Sắc mặt Phong Liệt toát lên vui vẻ, hắn vội vàng một tay nắm eo Lý U Nguyệt, một tay nắm lấy thân hình Tiểu Dạ nhún mình nhảy vọt một cái vượt qua khoảng không cao hơn ba mươi trượng, vừa vặn rơi trên lưng Kim Câu. - Kim Câu, chúng ta đi! Lệ. . . . ( Lệ: là tiếng kêu của chim hạc hoặc chim nhạn ) Một tiếng lệ minh kinh thiên vang lên, Kim Câu trong nháy mắt hóa thành một đạo kim vang bắn về phía trời cao. Ngay sau đó, trên đỉnh Thông Thiên Phong lại vang lên thanh âm du dương: - Đây chính là kiện bảo vật cuối cùng, nguyên bản là chiến giáp chí bảo, nhưng nhân khí linh đã đầu thai chuyển thế, cho nên phẩm cấp hạ xuống huyền bảo cửu phẩm, tên của nó là. . . Luyện Hồn Ma Khải! Theo thanh âm thiếu nữ vang lên, tranh chấp ân oán của Phong Liệt và Lôi Long Giáo trong nháy mắt bị toàn bộ mọi người ném lên chín từng mây, trên trời dưới đất tổng cộng mấy nghìn vạn người không khỏi mỏi mắt trông mong nhìn kiện chiến giáp màu đen to bằng nắm tay trong bàn tay ngọc của thiếu nữ Thiên Thiên, miệng thở phì phò, hai mắt ứ máu. Thậm chí, ngay cả Phong Liệt hốt hoảng chạy trối chết và đám ngời Lôi Long Giáo cấp tốc truy đuổi, thân hình không khỏi run lên nhịn không được chuyển mắt nhìn qua. - Trời! Cái này dĩ nhiên là kiện bảo vật chiến khải chí bảo! - Luyện Hồn Ma Khải? Chẳng lẽ là chiến khải bổn mạng của Luyện Hồn Ma Đế thượng cổ trong truyền thuyết? Chuyện này sao có thể! - Hô. . . , lần này này cho dù lão phu không muốn đụng tới cái xương già này, cũng phải thử một phen! * * * Ngay khi tất cả mọi người bốc lên lòng tham, tiên tử Thiên Cung thản nhiên cười cười, nàng không lập tức ném Ma Khải trong tay xuống, mà độ ít nguyên lực tiến nhập khải giáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]