Chương trước
Chương sau
- Cái gì? Ta bị nặng hơn tiểu tử kia...ai nha, tu vi của ta đau? Ta...ta...!
Triệu Thanh Lâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên, phát hiện thân dưới khác lạ thì biến sắc mặt, kinh sợ muốn chết.
Ngay sau đó gã nghiêng đầu, ngất xỉu.
- Thanh Lâm! Thanh Lâm! Ngươi không nên làm ta sợ!
- Công tử!
- Diệp tiểu thư, mau chóng đưa công tử về Ma Khí Phong trị liệu đi, muộn rồi chỉ sợ sẽ không kịp!
- Hu hu~Thanh Lâm đã bị như vậy rồi còn trị cái gì nữa?
- Cái này...thì trị ít nhất đỡ hơn là không?
- …
- Phong Liệt! Hu hu hu! Ngươi tuyệt đối đừng chết nhé! Người ta còn chưa thổ lộ với ngươi mà! Hu hu hu~Phong Liệt xấu xa, mau tỉnh lại!
- Phong sư huynh! Ngươi tỉnh dậy đi!
- …
Trong lưu tinh phi chu, Trương Đại Tài biểu tình cực kỳ nghiêm trọng khống chế phi chu bay nhanh. Đằng sau Tiểu Yên, Tiểu Lục, Sở Điệp, Diệp Thiên Tử, bốn cô gái vòng quanh Phong Liệt khóc nức nở.
Nhưng mặc dù Tiểu Yên, Tiểu Lục lo lắng cho Phong Liệt lại mơ hồ cảm thấy hình như hắn bị thương không nặng lắm, nên hai nàng không buồn bao nhiêu.
Diệp Thiên Tử, Sở Điệp thì không biết tình huống của Phong Liệt, khóc nức nở, nước mắt nước mũi chùi vào người Phong Liệt, khiến Tiểu Yên, Tiểu Lục nhìn nhau.
Diệp Thiên Tử khổ sở lát sau đột nhiên ngừng khóc, dường như nghĩ đến cái gì, nàng bỗng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược tỏa ánh vàng rực, không chút do dự rót vào miệng Phong Liệt.
Bình đan dược đó chính là huyền nguyên bất tử đan cực kỳ quý giá.
- A? Dừng tay!
Tiểu Yên, Tiểu Lục con mắt trợn tròn, bị hành động của Diệp Thiên Tử hù giật nảy mình. Nguyên bình huyền nguyên bất tử đan sợ rằng có cỡ chục viên, nếu để Phong Liệt ăn một hơi sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không nói trước được!
Diệp Thiên Tử ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt, sửng sốt hỏi:
- Làm gì vậy?
Tiểu Lục nhíu mày nói:
- Ngươi...ngươi muốn hại chết sư huynh sao? Ăn cái này vào sẽ chết người đó biết không?
Diệp Thiên Tử đương nhiên nói:
- Phong Liệt đã bị thương như vậy rồi tất nhiên là cần ăn nhiều chút!
Sau đó nàng rót đan dược vào miệng Phong Liệt, nức nở nói:
- Hu hu~Phong Liệt xấu xa, nếu lần này ngươi đại nạn không chết thì bổn tiểu thư nhất định sẽ lấy ngươi, hu hu hu~
- Cái này...
Tiểu Yên, Tiểu Lục chán nản, ngay cả Sở Điệp cũng không nói nên lời.
Chính lúc này Phong Liệt ho khan, chậm rãi 'tỉnh dậy'.
Hết cách, có các cô gái Diệp Thiên Tử líu ríu bên tai, hắn giả bộ không nổi nữa.
Đặc biệt là nghe Diệp Thiên Tử nói từng câu quá lộ liễu khiến hắn thầm đổ mồ hôi.
- A? Sư huynh ngươi tỉnh rồi !
- Sư huynh ngươi thấy sao?
- Phong sư huynh, có đau hay không vậy?
- …
Thấy Phong Liệt tỉnh dậy, các cô gái ngẩn ra rồi rất vui sướng vội quan tâm hỏi lung tung.
Phong Liệt mở mắt ra liếc các cô gái, thấy từng khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt thì hơi đau lòng, hắn rất tự trách.
Hắn khẽ cười, chậm rãi ngồi dậy, định nói gì thì suýt bị câu nói của Diệp Thiên Tử đánh té ngửa.
Diệp Thiên Tử mừng muốn khóc nói:
- Hu hu~Phong Liệt xấu xa, có phải là nghe bổn tiểu thư nói sẽ gả cho ngươi nên mới không chết?
Phong Liệt ngớ ra một lúc rồi vội giải thích:
- Á...khụ khụ! Diệp Thiên Tử, nàng nghĩ nhiều rồi, ta không hề có ý đó...
Diệp Thiên Tử quệt nước mắt, nhấn mạnh từng chữ nói:
- Hừ hừ! Ngươi yên tâm đi, vừa rồi ta đã thề, đời này bổn tiểu thư chỉ gả cho ngươi, ta sẽ không nuốt lời!
- Không phải...cái này...
Phong Liệt cứng họng, trán nổi gân xanh. Cô nàng Diệp Thiên Tử này công phu càn rỡ đúng là có một không hai!
Tiểu Lục nhíu chân mày thanh, mất kiên nhẫn đánh gãy lời của hai người:
- Ai dà! Đừng cãi nữa, trước tiên xem vết thương của sư huynh đã.
- A? Đúng đúng! Phong Liệt, ngươi sao rồi ?
- …
Phong Liệt lắc đầu cười khổ, sau đó trong ánh mắt của các cô gái tránh Tiểu Yên, Tiểu Lục nâng, trực tiếp đứng dậy.
Càng làm các cô gái kinh ngạc là vết thương trên người hắn lập tức ngừng đổ máu, có xu thế kết vảy.
Hình ảnh kỳ diệu như vậy khiến mấy cô gái nhìn trợn tròn mắt.
- Ui...điều này sao có thể! Phong Liệt ngươi...ngươi...
Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt như thấy quái vật tiền sử.
Phong Liệt cười khẽ an ủi mấy cô gái:
- Yên tâm đi, ta không có đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là không sao.
Tiểu Yên, Tiểu Lục kinh ngạc qua đi rồi nửa tin nửa ngờ cẩn thận kiểm tra thân thể Phong Liệt, cuối cùng xác định hắn đúng là không bị thương, tất cả vết thương chỉ là ngoài da mà thôi, thế này mới khiến các nàng hoàn toàn yên tâm.
Những vết thương này đều là khi Phong Liệt đánh choáng Triệu Thanh Lâm rồi tự vận công buộc ra, trước đó hắn có nuốt vào một viên huyền nguyên bất tử đan.
Nếu không phải hắn có ý đè nén dược tính của đan dược thì e rằng chưa lên phi chu thì vết thương đã lành lặn rồi.
Còn Triệu Thanh Lâm, Phong Liệt có tin tưởng mười phần phế đi tu vi của gã, là hoàn toàn phế.
Bởi vì hắn đam ra một thương không chỉ ẩn chứa nguyên lực mà còn chứa cấm chế Tụ Nguyên Trồi mạc dạ đại hiệp cốc đã lấy được một lũ hủ thực tính khí của cao thủ hóa đan cảnh nhất tầng.
Vì không chọc quá nhiều rắc rối cho Lãnh Phi Hồng, hắn mới cố ý diễn kịch như vậy.
Lát sau các cô gái dần hiểu ý định của Phong Liệt, đều yên lòng.
Nhưng không khí trong phi chu tĩnh lặng lại rồi thì biến quái lạ.
Sở Điệp rất tĩnh lặng, gò má hây hồng, cúi đầu vò gấu váy, không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt thì tránh né, hình như có chút chờ đợi rồi lại thấp thỏm, mặt do dự.
Tiểu Yên, Tiểu Lục đứng cạnh Phong Liệt, hai đôi mắt quét tới quét lui vài người, ánh mắt quái lạ. Đến lúc này mà họ còn không biết tâm ý của Diệp Thiên Tử đối với Phong Liệt thì đúng là đồ ngốc.
Mặc dù họ hơi ghen tỵ nhưng tôn trọng lựa chọn của Phong Liệt, dù sao có Lý U Nguyệt ở trước, họ đã tự hiểu mình làm thiếp rồi.
Phong Liệt nhìn Diệp Thiên Tử, cảm thấy nhức đầu, không biết nên làm sao đây.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi, nói hắn chưa từng có mơ ơcó tuyệt sắc vô song mỹ nhân Diệp Thiên Tử thì tuyệt đối là nói xạo.
Đặc biệt là dáng người hoàn mỹ, diện mạo huynh thành của Diệp Thiên Tử, cùng với nhiều chỗ bí ẩn mỹ miều lộ ra trước mắt hắn, từng mấy lần xuất hiện trong mộng xuân của Phong Liệt, khiến hắn mơ ước muốn ngừng mà không được.
Nhưng hắn chỉ là thưởng thức sắc đẹp của Diệp Thiên Tử, chưa đến mức thích.
Hơn nữa Diệp Thiên Tử là con gái của gia chủ Diệp gia, muốn cưới một thiên kim tiểu tư có bối cảnh sâu như vậy thì ắt sẽ rất rắc rối.
Hắn tự nghĩ hiện nay mình đã có đủ nhiều rắc rối rồi, không muốn chọc thêm một Diệp gia đủ so sánh với Triệu gia, Lý gia. 
Vậy nên đoạn thời gian gần đây dài Phong Liệt biết Diệp Thiên Tử có hảo cảm với mình nhưng luôn trốn tránh.
Suy nghĩ thật lâu sau Phong Liệt khẽ thở dài, quyết định cứ thuận theo tự nhiên đi.
Diệp Thiên Tử từ nhỏ được nâng niu chiều chuộng, nói không chừng thích hắn chỉ là trong phút chốc, hai, ba ngày sau sẽ chán đi tìm cái mới ngay.
Hơn nữa, không lâu sau hắn sắp sửa đi Thiên Long Thần Triều nhậm chức.
Đến lúc đó hai người ở hai nơi, cách xa vài chục vạn dặm, đời này chưa chắc có cơ hội gặp mặt.
Quyết định xong Phong Liệt thoải mái trong lòng, khoanh chân ngồi xuống, tay nắm hai khối long tinh, chậm rãi hồi phục nguyên lực đã tiêu hao.
Còn Sở Điệp ngồi trong góc thì Phong Liệt cố ý hay vô tình bỏ qua.
Mặc dù Sở Điệp rất quan tâm hắn nhưng Phong Liệt cho rằng nàng chỉ là đồng tình quá nhiều, không đến mức liên quan tình yêu nam nữ.
Dù sao đời này Phong Liệt tiếp xúc với Sở Điệp quá ít ỏi.
Mặc dù hai người cùng một viện phái, thậm chí tiện gặp gỡ hơn cả kiếp trước nhưng trong một năm nay số lần gặp mặt chưa đến mười lần. Quan hệ so với đệ tử cấp thấp thì thân chút nhưng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi.
Thế nên Phong Liệt thà tin tưởng Sở Điệp thích Long Vũ chứ tuyệt đối không tin trong thời gian ngắn như vậy nàng thích hắn được.
Nhất kiến chung tình ư? Cái thứ đó ai mà tin? Ít nhất Phong Liệt không tin.
Lúc này thấy Phong Liệt không có biểu lộ gì, một mình yên lặng tu luyện thì Diệp Thiên Tử nhíu mày, lòng dần nổi lên tức giận với Phong Liệt.
“Bổn tiểu thư đường đường là một khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nữ, về dáng người, diện mạo, gia thế, có chỗ nào kém hơn Lý U Nguyệt? Tên đầu gỗ này rốt cuộc tại sao không thích ta chứ?"
"Hừ hừ! Ta không tin mình thua Lý U Nguyệt! Phong Liệt chết tiệt, chúng ta chờ xem đi! Ngươi sớm muộn gì trốn không thoát lòng bàn tay của bổn tiểu thư!"
Diệp Thiên Tử tức giận hừ lạnh, trừng Phong Liệt, rồi khoanh chân ngồi đối diện hắn, vận công tu luyện.
Lưu tinh phi chu một đường lao nhanh, cuối cùng đáp xuống sân của Phong Liệt.
...
Đám đệ tử vây xem cuộc chiến của Phong Liệt và Triệu Thanh Lâm có đến trăm ngàn người, vậy nên một lát sau sự kiện này như là mọc cánh nhanh chóng lan truyền nguyên Ma Long giáo, dẫn đến oanh động.
Phong Liệt và Triệu Thanh Lâm, một người là chưởng ngự đời này của ám võ viện, người kia là một trong người thừa kế của Triệu gia, hai người có thân phận rất mẫn cảm trong ám võ viện, ma khí viện.
Một số người thấy cao hiểu rộng đã dự đoán rằng Ma Long giáo sẽ không bình tĩnh.
…………….

- Hắc! Nghe nói chưa? Đại sư huynh Phong Liệt của ám võ viện chúng ta bây giờ tu vi bị phế, có giữ mạng được hay không là một vấn đề, xem ra vị trí chưởng ngự sớm đổi người. Đoán xem chưởng ngự tiếp theo sẽ là sư huynh nào ngồi?
- Lời này nói hơi sớm, người ta còn có chỗ dựa huyết mạch cửu phmr, nói không chừng viện chủ đại nhân chịu tốn cái giá lớn giúp hắn hồi phục tu vi thì sao?
- Hừ! Dù có hồi phục thì sao chứ? Hắn đánh phế người thừa kế Triệu gia bồi dưỡng ba mươi năm nay, cọng thêm trước đó phế đi Triệu Đống, mối thù lớn như vậy Triệu gia còn tha cho hắn không? Hừ hừ! Theo ta thấy nên mau chóng suy nghĩ là vị sư huynh nào sắp thay thế Phong Liệt lên ngôi, huynh đệ chúng ta đi kết giao trước, sau này kiếm tương lai đi!
- A? Ta thấy rất có thể là Triệu Thung sư huynh, dù là thực lực hay gia thế, trừ Phong Liệt ra e rằng không ai sánh bằng nữa!
- …
- Không ngờ Phong Liệt chỉ mạnh mẽ một thời, cuối cùng rơi vào tình cảnh này, quá đáng tiếc! Ài! Lại phải đi tìm chỗ dựa khác rồi.
- Ủa? Không phải ngươi đã bái vào dưới tay Phong Liệt ư?
- Hừ! Đó là lúc trước Phong Liệt nổi đình nổi đám thôi. Ngươi cảm thấy hắn bây giờ là phế vật đáng giá Lục Vĩ ta theo sau sao?
- …
Phong Liệt mất hết tu vi, sắp thất sủng, tin tức này lặng lẽ lan truyền trong đám đệ tử thứ sáu trăm tám mươi bốn ám võ viện.
Trừ một ít đệ tử từng nhận ân huệ của Phong Liệt, hơi trung thành ra thì những đệ tử còn lại ôm thái độ đứng xem.
Thậm chí hai trăm đệ tử ở dạ mạc đại hiệp cốc mà Phong Liệt thu nhận dưới tay có đa số thầm dao động, thậm chí có người bắt đều tuyên thệ trung thành với đệ tử trung tâm khác.
Trước kia khi Phong Liệt còn mạnh mẽ thì bọn họ dự vào danh tiếng Phong Liệt, dù không làm hết chuyện xấu nhưng giao tiếp với đệ tử lấy khá nhiều chỗ tốt.
Hiện tại Phong Liệt ngã, không thể cho họ che chở, đệ tử trước kia bị họ đè đầu không ngồi yên. Vậy nên họ đi tìm chỗ dựa khác cũng là lẽ thường.
Liên tiếp ba ngày, trong sn của Phong Liệt hơi vắng vẻ. Trừ mấy cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục, Diệp Thiên Tử, Sở Điệp và Trương Đại Tài ra, người đến viếng ít ỏi lác đác, nhân tình thế thái lộ rõ ràng.
Tiểu Lục hầm hừ nói:
- Hừ! Lý Liên tiện nhân kia thật đáng ghét, ta kêu nàng đi Tử Dương Sơn hái vài dược liệu vậy mà nàng phớt lờ ta! Tức chết được!
Trương Đại Tài cũng rất tức giận nói:
- Thế này tính cái gì? Tên Lục Vĩ sớm chạy đến chỗ Liêu Văn Huy biểu đạt trung tâm rồi ! Đúng là ưn cháo đá bát! Uổng phí sư huynh tốn nhiều long tinh, sau này ta gặp hắn một lần đập một trận!
- …
Phong Liệt bởi vì phải giả bộ trọng thương nên luôn ở trên lầu, không gặp bất cứ ai. Đám Tiểu Yên, Tiểu Lục ở bên dưới bận tới bận lui giả vờ giả vịt.
Còn Trương Đại Tài, Sở Điệp thì bị Phong Liệt khuyên trở về, dù sao họ biết hắn không bị bệnh gì cả, ở lại đây cản trở hắn và Tiểu Yên, Tiểu Lục thân thiết.
Mấy ngày này Phong Liệt trải qua ngày cũng yên tịnh, hắn không để trong lòng những thuộc hạ phản bội. 
Lấy thực lực hiện tại của hắn và phải đối diện kẻ địch, những đệ tử nguyên khí cảnh làm bia đỡ đạn cho hắn còn không có tư cách, một đám con kiến có trung thành hay không đối hắn không ý nghĩa gì.
Phong Liệt sai người hầu chuẩn bị bàn lớn cao lương mỹ vị, chuyển vào phòng mình.
Đợi người hầu rời đi thì hắn và cái bàn đều biến mất, ngay sau đó hắn xuất hiện trong long ngục không gian.
Lúc này Lý U Nguyệt đã mở kinh mạch xong, đang liên tục vung ngọc chưởng ở trên không trung hình thành từng đợt tơ đen như mạng nhện, rất là quái dị. Khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng, rất hấp dẫn.
Hơn nữa Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, Lý U Nguyệt vung ra từng tơ đen quái dị dường như có thể dễ dàng xé không gian thành vô số phần, uy lực rất là bất phàm.
Lan Tiếu Y ở bên mép không gian tĩnh tọa không nhúc nhích, đỉnh đầu đôi khi lóe từng đợt sánh sáng vàng, rất là thần dị phi phàm.
Phong Liệt không hiểu vu chú thuật, không người quái dị này đang tu luyện có phải là để giải trừ chú thuật 'Uyên ương đồng tâm chú' không.
Dù sao hắn đã đặt quyết tâm, nếu người xấu xí này không giải trừ uyên ương đồng tâm chú thì hắn sẽ không đưa nàng về vô quang bí cảnh.
Lúc này một bàn lớn cao lương mỹ bày ở đất đai đen như mực, không hợp lắm với hoàn cảnh âm trầm mờ ám xung quanh.
Phong Liệt nhíu mày suy tư một lúc, võ đầu, đột nhiên nhớ ra một thứ.
Tiếp theo hắn phất tay, phóng ra một tòa nhà ba tầng lầu chiếm vị trí trăm trượng.
Tòa phủ đệ di động là thứ mà Lý mập ở Thần Khí Các đã tặng cho, đặt nó trong long ngục không gian vừa đúng.
Ba tầng lầu màu đỏ thắm rất là tinh trí, trừ chủ yếu khuông giá là dùng hương long mộc cực kỳ quý giá ra, một ss trang sức, điêu khắc khác thì đều dùng ngọc phỉ thủy thượng đẳng làm nguyên liệu, có thể nói giá trị liên thành.
Cộng thêm trong ngoài ngàn vạn dạ minh châu cỡ nắm tay, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến long ngục không gian biến sáng sủa hẳn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.