Chương trước
Chương sau
Thấy Trịnh Thông bị Triệu Sùng lâm ép đi, một số người cũng định đứng ra nói mấy câu cho Phong Liệt cũng đều biết điều ngậm miệng lại. Tuy họ không muốn thấy một thiên tài như Phong Liệt chết non, nhưng lại càng không muốn trêu vào một cường địch như Triệu gia.
Trong đại điện thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, chỉ có thể ngheđược vài tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, một tiếng nói to tràn đầy phẫn nộ, cũng tràn đầy “chính nghĩa” vang lên tại đằng sau, làm mọi người đều giật mình.
- Viện chủ! Thuộc hạ cũng thấy phải nghiêm trị tên Phong Liệt này, mặc dù hắn có vài phần thiên phú, nhưng kiêu ngạo thành tính, vô pháp vô thiên, tùy ý giết hại đồng môn, cực kỳ ảnh hưởng đến các đệ tử của Ám Vũ Viện chúng ta. Nếu không nghiêm trị loại tặc tử lòng lang dạ sói này, chỉ sợ không thể bình ổn sự giận dữ của vạn ngàn đệ tử a!
Mọi người sửng sốt, nhất tề nhìn lại theo phía giọng nói phát ra. Chỉ thấy người nói là một tên hộ pháp của Ám Vũ Viện, tên là Nhạc Lập Trung.
Mọi người ở đây đều thầm giật mình, trên mặt lộ ra vẻ coi thường.
Cháu gái Nhạc Sắc Vi của tên Nhạc Lập Trung này bị Phong Liệt giết trong khi lịch lãm, hắn đứng ra lên án Phong Liệt cũng là bình thường, nhưng lời nói thì không khỏi quá bịa đặt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên mặt Hồ Kiếm Trung, đợi quyết định cuối cùng của hắn.
Hồ Kiếm Trung lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người bên dưới một cái, trong đôi mắt già nua lóe lên tinh mang bức người, nhưng khuôn mặt lại cố nặn ra vẻ khó xử.
Thật ra, trong lòng hắn sớm đã có quyết định, thậm chí có thể nói, ngay giây phút hắn đi lên cái ngai Viện chủ này thìđã có quyết định.
Tuy hắn thân là cao thủ Thần Thông Cảnh cửu trọng thiên, nhưng ngồi trên cái vị trí Viện chủ này cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ mà thôi. Vận mệnh của quân cờ luôn luôn là không thể tự quyết định, bởi vì hắn không thể thoát ra khỏi bàn cờ này.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắn hắng hắng giọng, uy nghiêm mười phần quát lên:
- Việc đến nước này, chân tướng đã được xác minh! Mười tám viện phái chúng ta luôn luôn đồng khí liên chi, đều là đồng môn. Mà trong lần thí luyện ở Dạ Mạ đại hạp cốc lần này, Phong Liệt hãm hại chín tên đệ tử của Ma Vũ Viện, thậm chí giết chết đệ tử hạch tâm Nhạc Sắc Vi của Ám Vũ Viện ta. Kẻ này coi thường giáo quy, đáng giết!
- Bởi vậy, bản tọa tuyên bố, lập tức xóa bỏ toàn bộ đặc quyền đệ tử hạch tâm của Phong Liệt, ba ngày sau sẽ xử tửtrên Đoạn Long đài, lấy đó làm răn đe! Nhạc hộ pháp, ngươiđi bắt Phong Liệt tới đây, tạm giam hắn trong Ám lao, chờ ba ngày sau hành hình công khai.
Thanh âm mênh mông cuồn cuộn chớp mắt đã truyền khắp Ám Vũ Phong. Từ cao tầng của Ám Vũ Viện đang đứng trong điện, cho tới vô số đệ tử Nguyên Khí Cảnh đều nghe rất rõ lời tuyên án này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ vì phán quyết này.
Bọn họ nghĩ tới Phong Liệt sẽ bị phế tu vi, trục xuất sư môn, hoặc là tiến vào tử quan của viện phái để xử phạt, nhưng không ngờ rằng dĩ nhiên lại là trực tiếp xử tử!
 
Tiếng nói của Hồ Kiếm Trung vừa dứt, gần trăm tên cao thủ Cương Khí Cảnh, Thần Thông cảnh của Ám Vũ Viện nhất thời loạn thành một mảnh. Tuy họ không quá bất ngờ với phán quyết, nhưng đại đa số người vẫn lộ ra vẻ bất phẫn, trên mặt giận dữ vô cùng.
Mà đám hộ pháp Ma Vũ Viện do Triệu Sùng Lâm cầm đầu thìđều cười dài nhìn Hồ Kiếm Trung, trong mắt mơ hồ có vẻ khinh thường.
- Tuân mệnh!
Sau một lúc sửng sốt, Nhạc Lập Trung đắc ý lớn tiếng đáp một tiếng, ngẩng đầu hiên ngang bước ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt Phó Viện chủ Lãnh Phi Hồng chợt ngưng lại, hắn lạnh lùng nhìn Hồ Kiếm Trung nói:
- Viện chủ, ngươi đừng quên, Phong Liệt được vị tiền bối kia xem trọng!
Hồ Kiếm Trung hừ khẽ một tiếng, không chút nhượng bộ:
- Hừ! Bản tọa luôn làm việc theo lẽ công bằng, Phong Liệt phạm lỗi thì nên chịu phạt. Nếu về sau đệ tử của Ám Vũ Viện chúng ta cũng không để ý tới giáo quy, đồng môn tương tàn thì không phải là loạn sao? Yên tâm, bản tọa biết mình đang làm gì!
Lãnh Phi Hồng không khỏi giận dữ, nhưng vì chức trách khác nhau, hắn cũng chẳng thể trực tiếp can thiệp vào quyết định của Hồ Kiếm Trung, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Mà lúc này, dưới lưng chừng núi, nơi đệ tử Nguyên Khí Cảnh cư ngụ, đám người Tiểu Yên Tiểu Lục, Triệu Thung, Diệp Thiên Tử, Trương Đại Tài, Diệp Trì lại nhìn đỉnh núi một cách không tin nổi, trên mặt ngơ ngẩn.
- Vì sao? Vì sao lại như vậy? Phong sư huynh đã làm sai ở đâu cơ chứ? Vì sao Viện chủ lại muốn xử tử huynh ấy? Tiểu Yên, rốt cuộc là vì sao a?
Tiểu Lục thì thào tự nói, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, thất hồn lạc phách. Mà Tiểu Yên sớm đã lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt ảm đạm vô thần.
...
- Phong Liệt, chẳng lẽ ngươi sẽ chết sao? Không phải ngươiđã nói muốn tai họa ngàn năm sao? Xem ra ngươi còn chưa đủ xấu đâu...
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Thiên Tử hiện giờ rất phức tạp, đôi môi đỏ như son lẩm bẩm nói. Chỉ là không biết vì sao, nàng bỗng thấy trong lòng mơ hồ đau đớn.
- Ừm? Tại sao lại như vậy chứ?
...
- Thiên đố anh tài a! Phong huynh! Không ngờ rằng thiên tài như ngươi lại rơi vào kết cục như vậy! Chỉ hận Triệu Thung ta yếu ớt, lời nói không có sức nặng, chẳng thể giúp gì cho ngươi... Ài, Triệu Thung ta cảm thấy không đáng giá thay ngươi a!
Triệu Thung cực kỳ bi ai nhìn lên bầu trời, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và tiếc hận.
- Phong sư huynh, ngươi đi thanh thản, một ngày nào đó Diệp Trì ta sẽ bằng thanh kiếm dính máu này, đòi lại công bằng cho ngươi!
Diệp Trì âm tàn nhìn lên đỉnh núi, từng giọt máu tươi chảy xuống từ trường kiếm trong tay.
- Hắc hắc, Phong Liệt, bản công tử sớm biết ngươi quá kiêu ngạo, mệnh sẽ không dài. Quả nhiên là như vậy, hừ, vị tríĐại sư huynh của Ám Vũ Viện này vẫn sẽ thuộc về bản công tử a! Ha ha ha!
Tần Trọng cầm chén rượu trong tay, ngửa mặt lên trời cười lớn mà không hề cố kị.
...
Hồ Kiếm Trung tuyên án, có nghĩa là một tuyệt thế thiên tài như Phong Liệt sắp rơi rụng, hơn nữa rơi rụng một cách cực kỳ không minh bạch, cực kỳ uất ức.
Hắn quật khởi nhanh như một ngôi sao băng, sau khi phóng ra quang mang không gì sánh được thì lại nhanh chóng lướt đến chân trời, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Ám Vũ Viện có thể nói là kẻ khóc người cười. Bất quá, cho dù là ai thì đều cảm thấy không đáng, cảm thấy tiếc hận thay cho Diệp Mặc.
Vụt!
Từ trong Ám Vũ đại điện, một đạo thân ảnh bỗng vọt ra không trung, lướt về phía các đệ tử Nguyên Khí Cảnh cư ngụ. Đây đúng là Nhạc Lập Trung phụng mệnh đi bắt Phong Liệt.
Nhạc Lập Trung thả người trên bầu trời, khuôn mặt mang theo vẻ âm trầm tàn nhẫn.
Vốn rằng, với thân phận đường đường là cao thủ Thần Thông Cảnh như hắn, thật sự không tất yếu phải chấp nhặt với một đệ tử Nguyên Khí Cảnh như Phong Liệt. Nhưng không ngờ rằng, Phong Liệt lại giết một vãn bối mà hắn rất kỳ vọng như Nhạc Sắc Vi. Vậy nên trong lòng hắn rất thích ý bỏ đá xuống giếng một phen, dìm cho Phong Liệt chìm nghỉm.
Chẳng qua, ngay khi hắn đang bay giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống thì một bàn tay to màu đen bỗng xuất hiện, nháy mắt đã vỗ lên lưng hắn.
Phanh!
Sau một tiếng động trầm đục vang tận mây xanh, một cao thủ Thần Thông Cảnh như Nhạc Lập Trung lại như một con ruồi, dễ dàng bị đập bay xuống hơn mười dặm bên dưới Ám Vũ Phong.
Thoáng chốc, sắc mặt Nhạc Lập Trung đã hoảng sợ muốn chết, thân hình bay loạn trên không trung, máu tươi điên cuồng trào ra khỏi miệng. Hắn có thể cảm thấy rõ ràng, nếu người đó không hạ thủ lưu tình thì chỉ sợ hắn đã bị đập thành một đống thịt nát rồi.
Một màn kinh người này không khỏi làm cho vô số đệ tử há hốc mồm, rất nhiều người đều dụi dụi mắt tưởng mình nhìn lầm.
Cùng lúc đó, một cỗ uy áp mạnh mẽ không gì sánh được dần dần khuếch tán ra từ trong lòng núi Ám Vũ Phong, luồng uy áp này bao phủ toàn bộ bầu trời Ám Vũ Phong.
Phốc!
Phốc!
Sau những âm thanh nặng nề liên tiếp vang lên, gần như tất cả mọi người trên Ám Vũ Phong đều thân bất do kỷ mà quỳ xuống đất. Cỗ uy áp này không gì địch nổi! Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ tận đáy lòng, mờ mịt không biết làm sao.
Mà ngay cả đám cường giả Thần Thông Cảnh như Hồ Kiếm Trung, Lãnh Phi Hồng, Triệu Sùng Lâm đang ở trong Ám Vũ đại điện cũng đều bị quỳ xuống, thấp thỏm lo âu.
- Hắn... Chẳng lẽ là hắn! Hắn khôi phục rồi sao?
Trong miệng Hồ Kiếm Trung lẩm bẩm nói, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Mà khuôn mặt Lãnh Phi Hồng lại mơ hồ lộ vẻ vui mừng. Lập tức, hắn lại khinh thường liếc mắt nhìn Hồ Kiếm Trung một cái.
Đám hộ pháp của Ma Vũ Viện liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt lộ vẻ hoảng sợ, dường như đã đoán ra lai lịch của người này.
Ngay sau đó, khi mọi người ở đây đang thấp thỏm, cỗ uy áp kinh người kia lại đột nhiên biến mất, làm bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, mọi người chỉ cảm thấy bên trong Ám Vũ Phong rung chuyển một trận, giống như đang có động đất vậy. Những tiếng ầm ầm cuồn cuộn không dứt, mơ hồ còn vang lên những tiếng răng rắc như có thứ gì đó đang phá kén mà ra.
Sau một lát, trên đỉnh Ám Vũ Phong chợt xuất hiện một bóng người mơ hồ. Theo bóng người dần dần ngưng thực, một thiếu niên mặt đen quần áo rách rưới như ăn mày, mái tóc dài xõa tung xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Thiếu niên nhìn qua chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng con ngươi thâm thúy lại bao la thâm thúy, hiển lộ ra tang thương vô tận.
Lúc này hắn chợt xuất hiện, đầu tiên là quét mắt nhìn xung quanh một cách khó tin. Sau một lúc ngẩn ngơ, nhất thời hai mắt sáng lên, lộ ra vẻ kích động.
Hắn vẫn khó tin nhéo nhéo tay mình, sau đó còn véo mạnh một cái lên mông, đau đến mức chính mình há miệng kêu to, lúc này mới khoa chân múa tay sung sướng hoan hô:
- Đây là sự thật sao? Oa ha ha ha! Oa ha ha ha! Lão tử ra rồi! Lão tử thực sự đã ra rồi! Con bà nó, đây không phải mơ,đây không phải mơ! Ha ha ha ha!
Tiếng cười đầy điên cuồng của thiếu niên này làm cho cảthiên địa đều rung chuyển, rất nhiều đệ tử cảnh giới thấpđều hộc máu, sắc mặt trắng bệch. Tất cả đều bưng kín tai mình, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Đám người Hồ Kiếm Trung, Lãnh Phi Hồng cũng đi ra từ đạiđiện, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang trong trạng thái điên cuồng. Trong mắt cả đám đều kinh ngạc không thôi, bởi vì thiếu niên không phải bất cứ ai trong số những người họ biết.
Dưới những cái nhìn chăm chú của mọi người, tiếng cười của thiếu niên chợt dừng lại. Ngay sau đó lại gào khóc cực kỳ bi ai, khóc đến mức lăn lộn trên mặt đất. Vô số núi đá quanh người hắn đều biến thành bụi phấn, cả ngọn núi đều ầm ầm chấn động. Khóc phải gọi là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, làm tất cả mọi người chỉ biết há hốc mồm.
- Ô oa... Vì sao ta lại không chết? Các ngươi đã chết hết rồi, vì sao ta lại không chết? Long Chập! Yêu Nguyệt! Vì sao các ngươi lại bỏ lại mình ta? Vì sao các ngươi lại không giữ lời? Oa oa oa...
...
- Ai vậy? Không phải bị điên chứ?
- Suỵt... Nói nhỏ thôi!
...
Thiếu niên gào khóc ở đó cả nửa ngày, sau đó dường như mới dần chú ý đến đám người Hồ Kiếm Trung đang ngây ra như phỗng và vô số đệ tử Am Vũ Viện. Hắn dùng bàn tay nhem nhuốc tùy y lau sạch nước mắt, kinh ngạc liếc mắt nhìn mọi người.
- Này, các ngươi là ai? Nhìn lão tử làm gì?
- Khụ khụ! Vị tiền bối này, ngài có phải là một vị tổ sư nào đó của Ám Vũ Viện chúng ta không?
Hồ Kiếm Trung ho khan hai tiếng, cố gắng bình tĩnh tiến lên hỏi.
- Ám Vũ Viện? Một vị tổ sư nào đó?
Thiếu niên đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức đưa lên mấy ngón đếm, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Lão tử nhất định là người của Ám Vũ Viện, nhưng rốt cuộc là đời thứ mấy đây? Đời thứ ba? Không phải! Chín mươi ba? Cũng không phải! Hai con số này cũng không quá quen thuộc, rốt cuộc là đời thứ bao nhiêu?
Thiếu niên vò vò mái tóc rối như tổ quạ, nhíu mày suy nghĩ. Hắn không biết, mỗi chữ mà hắn nói ra đều khiến cho vô số đệ tử phía dưới run rẩy một trận.
Lúc này, Triệu Sùng Lâm lại đột nhiên cười lạnh nói:
- Hừ! Đời thứ ba? Đời thứ chín mươi ba? Ta nhổ vào! Đây chính là mấy lão già từ vài chục vạn năm trước rồi, sao có thể sống đến bây giờ? Ta thấy ngươi nhất định là điên rồi, không biết từ đâu chui ra nữa.
- Hử? Dám chửi lão tử là đồ điên? Đáng đánh!
Thiếu niên chính đang nhíu mày suy nghĩ, lại chợt nghe lời nói của Triệu Sùng Lâm, nhất thời tức giận đến mức nhảy dựng lên. Đồng thời, hắn đưa tay móc từ mũi ra một cục đen sì, sau đó búng về phía Triệu Sùng Lâm.
- Hỗn láo...
Nhìn cục màu đen kia bay tới, sắc mặt Triệu Sùng Lâm không khỏi giận dữ. Không thể nghi ngờ, đây là sự nhục nhã lớn nhất đối với hắn.
Hắn liền lập tức muốn lắc mình tránh đi, nhưng điều quái lạlà cục đen sì kia lại chợt gia tốc, chớp mắt đã chạm vào ngực Triệu Sùng Lâm.
Ngay sau đó, chỉ nghe “ầm” một tiếng thật lớn, máu tươi bay tứ tung, mặt đất chợt xuất hiện một cái hố lớn chừng mười trượng, Triệu Sùng Lâm lại không thấy bóng dáng, khí tức biến mất hoàn toàn.
Thấy một màn kinh người vừa phát sinh trước mắt, những người xung quanh không khỏi giật nảy mình, trong lòng cực kỳ chấn động.
Ngay sau đó, cũng không biết là ai mở đầu, tất cả đều không hẹn mà cùng quỳ rạp xuống đất, miệng cung kính hô to:
- Đệ tử bái kiến tổ sư gia!
Gây sự với kẻ điên thì chính là ngu ngốc, cũng may tất cả mọi người đều không ngốc, trừ bỏ tên Triệu Sùng Lâm vừa bốc hơi khỏi nhân gian kia.
- Ừ ừ! Như vậy mới đúng chứ! Tuy không nhớ là đời thứ mấy, nhưng dù sao lão tử cũng là người của Ám Vũ Viện! Ừ, chắc chắn là vậy!
Thiếu niên nhìn vô số người đang cung kính phía dưới một cách hài lòng, đắc ý gật gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt vui cười của hắn đột nhiên cứng lại, ánh mắt sắc bén chợt quét xuống nơi cư ngụ của đệ tử Nguyên Khí Cảnh bên dưới:
- Hả? Đó là thứ gì? Khí tức rất quen thuộc a!
Mà giờ phút này, trong một căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, Phong Liệt chính đang lười biếng nằm trên một chiếc giường, hai tay cầm pho tượng Thiên Long quỷ dị kia, vẻ mặt buồn bực cực kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.