Chương trước
Chương sau

Thật ra nói đến thì Diệp Thiên Tử cũng xui, lần này nàng bất mãn cuộc hôn nhân phụ thân sắp đặt nên tức giận bỏ nhà đi đến Ma Long giáo, nhưng vì đi vội quá lại thiếu kinh nghiệm đi xa nên không mang nhiều thứ cần dùng.
Nàng chỉ mang vài bộ đồ và chút tiền, tiếc rằng quên mang áo lót tiết khố, chỉ có bộ mặc trên người, sau khi đến Ma Long giáo rồi thì không kịp mua mới.
Tối nay sắp xếp xong tòa lầu Diệp Thiên Tử bỗng cảm thấy người đầy bụi bặm rất là khó chịu, nên cởi đồ đi tắm.
Nhưng khi nàng tắm rồi mới phát hiện không có áo lót tiết khố để thay, bất đắc dĩ đành đem bộ mặc trên người giặt rồi tạm phơi ở đầu giường chờ khô. Nàng vốn nghĩ dù gì tối nay mình không đi ra ngoài, chẳng sao cả, chờ sáng sớm mai khô rồi lại mặc.
Nhưng ai ngờ đánh bậy đánh bạ đụng phải Phong Liệt, đấu miệng một phen dần biến thành quyền đấm cước đá, cuối cùng để hắn thấy chỗ không nên thấy, mà còn thấy hoàn toàn nữa!
Nghĩ đến điều này, Diệp Thiên Tử kiềm không được xấu hổ và tức tối muốn chết, hận không thể cùng Phong Liệt đồng quy vu tận. Nàng thân là nhị tiểu thư Diệp gia, một trong bốn Ma Long thế gia Thiên long Thần Triều đã khi nào chịu uất ức như vậy đâu? Cho dù có giết Phong Liệt cũng khó trút nỗi hận trong lòng.
Lát sau một bóng dáng mơ hò yểu điệu dần ngưng tụ trong gian phòng. Rất nhanh, một trung niên mỹ phụ lạnh như băng cười đứng ở đầu giường. Bà nhìn ổ chăn nhô lên một cục, mắt lóe qua đau lòng.
Cảm giác có người vào phòng, Diệp Thiên Tử vội giở chăn ra, khi thấy người đó thì kiềm không được oa một tiếng nhào vào ngực mỹ phụ, khóc đến chết đi sống lại. Tiếng khóc chất chứa uất ức đủ khiến trời đất mất sắc, trăng trời cùng bi thương.
- Hu hu hu~ U di ơi! Hu hu!~
- Đứa ngốc, ngoan nào, không khóc nữa nha!
Mỹ phụ vỗ lưng Diệp Thiên Tử, miệng liên tục an ủi nàng.
Nhưng bà càng an ủi thì Diệp Thiên Tử càng khóc lớn hơn, có xu thế không thể dừng lại được, khiến mỹ phụ rất bất đắc dĩ.
- Hu hu hu~
Qua thật lâu sau Diệp Thiên Tử ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt, nhìn mỹ phụ, thút thít nói:
- U Di, ta giết tên dâm tặc kia chắc sẽ không mang đến rắc rối cho gia tộc?
Mỹ phụ vươn bàn tay thuôn dài vuốt mái tóc rối tung của Diệp Thiên Tử, khẽ thử dài nói:
- Sẽ không rắc rối thì hắn còn chưa chết.
- Cái gì? Hắn chưa chết? Không thể nào! u Di, vậy tại sao người không giết hắn? Không được, ta nhất định phải giết chết hắn!
Diệp Thiên Tử nghe nói Phong Liệt không chết thì mắt rực lửa, toàn thân đầy sát khí.
Nàng vội vùng khỏi tay mỹ phụ, lật tay lại, lấy ra một thanh trường kiếm, nhanh như chớp nhảy xuống lầu ba tìm Phong Liệt tính sổ.
- Ài!
Mỹ phụ không có vẻ gì muốn ngăn cản, bà lắc đầu nhìn bóng lưng Diệp Thiên Tử, lòng biết chuyến này nàng đi sẽ không thu hoạch được cái gì, vì bà thấy Phong Liệt đã chui vào trong phòng tối không ánh sáng.
Không biết qua bao lâu sau, Phong Liệt thức tỉnh khỏi say ngủ, hắn nhìn vết thương dưới người, thầm thở phào.
Lúc trước Diệp Thiên Tử một kiếm kia không đâm ở chỗ yếu lại, có tác dụng của thánh đan trị thương diệu xuân đan đã ổn định lại, nhưng hắn cưỡng ép thi triển tuyệt học thiên cấp gặp phản phệ khiến toàn thân đau nhức vô lực.
Phong Liệt trầm ngâm một lát sau từ nhẫn trữ vật lây ra một bình đan dược, nuốt xuống một viên long nguyên đan, khoanh chân ngồi trên mặt đất, chậm rãi vận chuyển công pháp, tu luyện.
Trong phòng tối không ánh sáng này không có thiên địa nguyên lực, nhưng long nguyên đan đủ cung cấp nguyên khí cho Phong Liệt tu luyện. Nguyên lực dần hồi phục chảy xuôi các kinh mạch trong người, cơ thể hắn vài chỗ bị thương từ từ hồi phục như thường.
Nếu là thân xác người thường bị thương như vậy e rằng phải tĩnh dưỡng nửa năm, một năm, nhưng đối với Phong Liệt có thể chất mạnh mẽ thì chỉ mất vài canh giờ là đã hồi phục hơn phân nửa, còn lại bị thương ngoài da không đáng lo.
Xung quanh tối đen không thấy năm ngón tay, yên tĩnh như có thể nghe thấy nhịp tim đập.
Phong Liệt chia không rõ bên ngoài là ban ngày hay là ban đêm, trên người vết thương đã lành hơn phân nửa rồi nhưng hắn không vội vã ra ngoài. Nương hoàn cảnh yên tĩnh, mắt Phong Liệt chớp lóe, dàn chìm trong suy tư.
Qua thật lâu sau trong lòng hắn suy xét tỉ mỉ chuyện trải qua từ khi trùng sinh, một thứ lớn bé đều nghĩ tới, có chút cảm thán.
- Ài, vốn tưởng lão từ trùng sinh rồi sẽ xuôi chè mát mái, không ngờ đi đến Ma Long giáo khắp nơi chịu quản chế.
Từ sau khi tùng sinh Phong Liệt vốn định điệu thấp hành động, không ngờ ông trời không theo ý người, có cửu phẩm huyết mạch đẩy hắn ra trước mắt mọi người, ngoài sáng trong tối không biết bị bao nhiêu người mơ ước. Cố tình thực lực của hắn thấp, không cách nào thoát khỏi khốn cảnh này, khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Nhưng tình cảnh nguy hiểm này không phải không thể tiêu trừ.
Điều duy nhất đáng mừng là mặc dù có không ít người ước mơ hắn nhưng dù là ai muốn đụng vào hắn chỉ có thể hành động trong tối, điều này cho hắn một đường sự sống.
Bởi vì Phong Liệt còn có lá bài tẩy vô cùng cường đại...Ma Long Hắc Ám Chi Thân!
Hắn tin tưởng chỉ cần mình hoàn toàn thức tỉnh thần thông này thì trong bóng tối dù là cao thủ thần thông cảnh muốn giết hắn cũng khó khăn. Sau này chỉ cần lúc ban ngày cẩn thận chút, tình hình nguy hiểm trước mắt có lẽ có thể giải quyết dễ dàng.
Lát sau Phong Liệt đột nhiên cắn răng đặt quyết tâm: Không hoàn toàn thức tỉnh thần thông bảo mệnh Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì tuyệt đói không ra khỏi phòng tối không ánh sáng nửa bước!
Vậy nên thời gian tiếp theo Phong Liệt quăng hết mọi suy nghĩ đi, thể xác và tinh thần rơi vào tu luyện điên cuồng.
Đương nhiên hắn không đơn thuần là thu nạp nguyên lực do long nguyên đan cung cấp tăng cao tu vi, mà sắp hấp thu hắc ám nguyên lực tinh thuần nhất để thức tỉnh thần thông.
Từ khi trùng sinh đến giờ Phong Liệt vì che giấu bí mật của mình mà trong tình huống có người ngoài hắn không dám lộ ra Ma Long ám trảo, chỉ lúc này một thân một mình mới thoải mái tu luyện.
- Hắc!
Theo tiếng quát khẽ, đôi tay Phong Liệt đột nhiên biến thành hai long trảo đen thui, long trảo trải rộng vảy cứng chắc, gai nhọn đâm tủa tỏa ra khí vô cùng dữ tợn.
Hắn khoanh chân ngồi, sống lưng thẳng tắp, song trảo ngưng kết ra một ấn quyết quái dị.
Dần dần, trong phong tối một lực hắc ám mắt thường khó thấy từ từ dung nhập vào song trảo của Phong Liệt, khiến tầng tầng vảy đen rậm rạp từ từ lan tới cánh tay, phủ toàn thân.
Giờ phút này, máu thịt trong người hắn từng tấc một xảy ra thay đổi quái dị, mặc dù tốc độ chậm chạp nhưng đúng là xảy ra.
Chỉ đợi đến lúc toàn thân hắn bao bộc trong vảy rắn chắc mới xem như hoàn toàn thức tỉnh thần thông này. Đến khi đó thân thể của hắn sẽ xảy ra thay đổi huyền diệu, cũng chỉ có lúc đó thì Ma Long Hắc Ám Chi Thân mới phát huy ra uy lực quỷ thần khó đoán.
Trong phòng tối không ánh sáng một mảnh tối đen, không chia đêm ngày, yên tĩnh gần như quái dị. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
Trên long huyết lục, từ khi long võ giả thức tỉnh chân long huyết mạch thì thể chết sẽ biến mạnh mẽ lạ thường, hơn nữa bởi vì long võ giả có thể thông qua thổ nạp nguyên khí thiên địa tăng cường cơ năng bản thân, thường thì ba, năm ngày không ăn không uống sẽ không có cảm giác gì nhiều, mười ngày, nửa tháng không ăn cơm cũng không đến mức đói chết.
Phong Liệt ở trong phòng tối không ánh sáng này mất ăn mất ngủ tu luyện, mỗi cách ba ngày là sẽ luyện hóa một viên long nguyên đan thay thế thức ăn, và không ngừng một giây hút vào hắc ám khí tức xung quanh để tăng tốc thức tỉnh thần thông.
Trong khổ tu không chia đêm ngày như vậy, hiệu quả cũng rõ rệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.