"Muốn chàng, Chris." Sattler nhìn vào hai mắt Chris, chờ đợi phản ứng của Chris. Nhưng vẫn như cũ là Chris không hề có một chút biểu cảm nào mà chỉ nhìn chằm chằm nàng:" Nàng muốn ta?"
"Đúng vậy, ta muốn chàng." Sattler cũng không dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng Chris lại xoay người đi nơi khác không nhìn Sattler.
"Nàng biết rõ mình đang nói cái gì đúng không?" Ngữ khí của Chris bất luận như thế nào cũng không có biến hóa, nhưng trong đôi mắt lại nổi lên gợn sóng mãnh liệt, hắn không biết tại sao Sattler lại đề ra loại yêu cầu này, hắn cho rằng nàng căn bản đối với hắn không hề có hứng thú.
"Ta biết." Sattler từ sau lưng ôm lấy Chris, tay không an phận mà lướt qua trường bào của Chris hướng đến quần ở phía dưới, cách một lớp quần xoa bóp đùa bỡn nơi có côn th*t mềm mãi kia.
"Chàng giết Tu Văn đúng không? Lại còn thanh tẩy đi mọi ký ức, hơn nữa dùng Tesla để thay thế vị trí của Tu Văn." Lời nói của nàng cũng chỉ là phỏng đoán, Chris cũng không có cho nàng thấy bất kì phản ứng nào.
"Tuy rằng ta không thèm để ý đến những nam nhân đó, nhưng Tu Văn vẫn chưa làm việc gì khác người, chỉ trừ nụ hôn hôm qua. Từ trước đến nay chàng vẫn không hề can thiệp vào những nam nhân đó, nhưng hôm qua chàng lại ra tay giết Tu Văn, vậy chỉ có thể là bởi vì ta?
Chris chụp lấy tay Sattler, tránh khỏi cái ôm của Sattler, lấy trường bào quắn chặt người lại một lần nữa, kéo ra một khoảng cách với Sattler, quay lưng với nàng, âm thanh vẫn như cũ không có dao động nhưng lại để lộ ra hàn ý:" Nàng tới là để chất vấn ta?"
"Không phải a?" Sattler sờ sờ bên sườn của ma kính, dựa vào vách tường nhìn bóng dáng cao ráo của Chris, nở một nụ cười mị hoặc: "Nếu chàng làm những việc này chỉ vì muốn ta, ta cũng muốn chàng nga, đơn giản như vậy thôi~"
Nháy mắt Chris liền xuất hiện trước mặt Sattler, đem nàng áp vào bức tường, chế trụ cả tay của nàng hướng vào mặt tường. Chris vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng, trong đôi mắt đỏ đậm lại tràn đầy điên cuồng, biểu tình cũng dần trở dữ tợn lại điên cuồng:" Nàng chắc chắn rằng nàng biết mình nói những lời này có ý tứ gì đúng không?"
"Đương nhiên biết a." Sattler vẫn như cũ cười đến mê hoặc lòng người, như là nàng đã sớm quen với bộ dáng này của Chris:" Chris, ta cùng chàng ở bên nhau lâu như vậy, ta vẫn luôn muốn nhìn xem sau cái dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng này của chàng rốt cuộc là như thế nào, ta thật thích nga."
Đang lúc Chris muốn nói cái gì đó thì cùng thời điểm này lời nói bị ngăn lại bởi âm thanh ở bên ngoài mật thất, người bên ngoài cao giọng gọi:" Nữ vương bệ hạ! Nữ vương bệ hạ, ngài đang ở đâu?"
Chris biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, Sattler liếc nhìn ma kính một cái, rời khỏi cánh cửa mật thất chính là phòng ngủ của nàng, hỏi những người hầu:" Có chuyện gì sao?"
"Là,Joshua điện hạ...." Người hầu vẫn còn muốn nói thêm cái gì đấy nhưng đã bị cắt ngang, Joshua mang theo quân tự vệ của chính mình đến, những vệ binh một lúc trước vẫn ra sức ngăn cản Joshua đều bị đội quân của nàng ấy chắn lại, hiện tại thì không còn trở ngại nào cản bước của Joshua đi đến trước mặt Sattler.
"Sattler, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng người." Joshua trước mặt này đã giả dạng thành một thiếu niên con nhà hoàng thất, nhưng giả dạng như này vẫn có chút không giống thật lắm.
"Joshua?" Sattler đánh giá lại bộ dáng của nàng:" Ngươi muốn làm phản sao?"
"Không phải, ta không có ý định làm phản." Joshua đi vào phòng của Sattler, vừa tiến vào nàng vừa nói:" Nữ cải nam trang chỉ là nhất thời ta thấy thú vị mà thôi."
Sattler cũng tiến vào phòng, tùy ý mà ngồi lên sô pha, lắng nghe một chút xem Joshua rốt cuộc muốn nói cái gì. Quân đội của Joshua cũng theo đó tiến vào phòng, cũng không hề có ý định rời đi, Sattler liếc mắt nhìn những tên binh lính đó một cái, hiển nhiên đối với lời nói không làm phản của Joshua thì cảm thấy không phải là không thể tin.
" Ta cảm thấy thực sự có lỗi khi đến đây tìm bệ hạ mà lại hành sự lỗ mãng như vậy, nhưng có một việc rất quan trọng ta nghĩ người nhất định phải biết." Joshua rất nghiêm túc mà nhìn Sattler, cũng nghiêm túc nói:" Người có ma kính phải không?"
"Ngươi muốn nói cái gì?" Sattler cau mày, thực không hiểu vì sao Joshua lại nhắc đến ma kính.
"Trong vương quốc tồn tại một cái ma kính, hơn 600 năm trước có một Ma vương tà ác bị phong ấn bởi vị linh mục. Mọi người đều không biết ma kính đã ở nơi nào, cho tới hiện tại họ cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, nhưng chuyện của Tu Văn đã làm ta sinh ra hoài nghi, thậm chí trước đó có một người hầu tên là David đã bị như vậy." Joshua giải thích, nếu không phải chính bản thân Tu Văn có dự cảm bất thường mà đánh cược một phen, đem tin tức tới cho nàng, thì chính nàng cũng chưa phát hiện ra có gì bất thường.
Joshua lập tức ra ngoài hoàng cung liền phái người đi tra xét, tra ra được kết quả chứng minh trong hoàng cung có dị thường. Cha mẹ của David nói rằng họ đã mấy ngày rồi không liên lạc được với con trai của mình, bọn họ luôn có thói quen duy trì liên lạc qua mỗi ngày, nhưng người trong hoàng cung nói là chưa từng gặp người nào có tên là David làm việc tại đây. Tu Văn cũng giống như thế, Joshua nhớ rất rõ Tu Văn, hơn thế nữa, chỉ gần như là một đêm mọi người trong hoàng cung đều nói không có người tên Tu Văn, người đảm nhiệm chức vụ của Tu Văn thì người hầu lại gọi là Tesla, nhưng Joshua khẳng định Tesla là người mới đến.
"Ma kính kia đang mê hoặc bệ hạ, người không thể nghe nó nói chuyện! Nói cho ta biết, chúng ta cần tiêu hủy nó ngay lập tức!" Joshua khẳng định ma kính kia là vì Sattler mà xuất hiện, bởi vì những người biến mất đều có liên quan đến Sattler. Hơn nữa từ thuở ban đầu, vào thời điểm chiêu mộ nhân tài đã có không ít hiền năng hiền sĩ[1] ngưỡng mộ Sattler, họ muốn tiến cung nhậm chức đều bị một thế lực vô hình nào đó ngăn cản, nhưng vào một ngày nào đó thế lực này tựa hồ như đã bắt đầu giảm bớt đi, cho nên nhóm người Tu Văn mới thành công đi vào, nhưng thế lực vẫn tồn tại như cũ, mỗi lần đều hạn chế số người tiến vào cung.
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?" Sattler cũng không hề nghĩ đến ma kính sẽ bị tiêu hủy, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ không gặp được Chris.
"Sattler, ta biết người bây giờ đã bị nó mê hoặc rồi, nguyện ý giữ lại nó. Điều đó cũng không quan trọng, ta sẽ bảo vệ ngươi." Joshua lệnh cho binh lính khống chế Sattler, mặt khác thì lệnh cho binh lính lục soát phòng của Sattler, linh mục liền đứng ở phía say chờ mệnh lệnh, tìm được ma kính sẽ lập tức phong ấn.
"Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy! Ta mới là nữ vương!" Sattler muốn giãy giụa, nhưng lại bị binh lính khống chế được. Sattler phẫn nộ mà nhìn về những binh linh đó: "Ta lệnh cho các ngươi buông ta ra!"
"Sattler, bọn họ sẽ không làm tổn thương đến người, sớm thôi sẽ ổn." Joshua ôn nhu mà dỗ dành Sattler, xoay người lại đối diện với binh lính hạ lệnh: "Bảo hộ nữ vương! Hủy diệt ma kính kia đã mê hoặc nữ vương!"
Rất nhanh chóng, bọn lính liền tìm đến cánh cửa dẫn vào mật thất.
Ma kính vốn lẳng lặng treo ở trên tường, phản xa hàn quang.......