Đây là phiên ngoại nối tiếp chương 7.
Chương trước đã hoàn thành xong kết cục, cơ quan chủ quản nói muốn xem nam chủ càng thêm điên cuồng ở kết cục, vì thế liền viết kết cục này.
Cái này cũng là một cái kết HE, nhưng có khả năng là cẩu huyết hơn kết cục trước một chút. Đại khái....
Mọi người có thể xem là một thế giới song song, kết cục chính thức vẫn là chương trước đó.
Mặt khác của một phiên ngoại liền chậm rãi diễn ra~~~
Binh lính dẫn đầu đi vào mật thất đã chuẩn bị duỗi tay gỡ tấm ma kính trên tường xuống, nhưng trong nháy mắt, trong không khí giống như bị bao phủ bởi những con dao sắc nhọn vô hình, mọi người mật thất đều bị cắt thành nhiều mảnh, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ mật thất, máu tươi nhanh chóng lan tràn khắp mặt đất thậm chí bắn tung tóe lên mặt kính bóng loáng, những vết máu chưa khô còn chậm rãi chảy lan về phía phòng ngủ.
Khung cảnh này khiến bên trong mật thất càng trở nên âm trầm, lạnh lẽo, càng khiến cho người đứng ở cửa có ảo giác như tấm ma kính này đang khát máu. Binh lính đang đứng ở cửa mật thất đã không biết nên làm thế nào, máu tươi làm dơ áo giáp bạc của bọn họ.
"Joshua công chúa, ma kính này quá mức khát máu!" Linh mục vẫn luôn túc trực bên cạnh đợi mệnh lệnh thật gian nan mới tìm về giọng nói của chính mình, bọn họ đều ép bản thân mình phải trấn tĩnh lại, nhưng ở giữa hai đầu lông mày nhíu chặt lại của bọn họ vẫn lộ ra tâm tư sợ hãi.
"Còn biện pháp nào khác không?" Joshua thân sắc ngưng trọng mà nhìn nhóm linh mục, ma kính này có ma lực đáng sợ vượt xa tưởng tượng của nàng.
"Đại, đại khái có thể phong ấn lên toàn bộ mật thất, làm như vậy thì cho dù ma kính có phá vỡ phong ấn cũng không có biện pháp nào có thể phá hủy phong ấn của mật thất." Một linh mục trẻ tuổi kiến nghị, hiện tại qua nhiều năm như vậy, thần chú của thánh đã có nhiều phát triển tiến bộ, hắn đoán chừng Ma vương vẫn luôn ngủ say trong tấm kính kia khẳng định sẽ không thể ứng phó với thần chú của thánh hiện tại này.
Cùng lúc đó là có linh mục khác cũng gật đầu tán thành: "Phương pháp này có thể thử một lần, cuối cùng chỉ cần cấm mọi người tới gần mật thất là được."
"Lập tức tiến hành!" Joshua quyết đoán đưa ra mệnh lệnh, còn phân phó binh lính cần phải chú ý đến nữ vương bệ hạ, đừng để nàng làm việc dại dột.
Tất cả linh mục đều tìm vị trí thuận lợi đứng ở cửa mật thất, bọn họ giơ giá chữ thập lên nhắm ngay mật thất, bắt đầu lẩm bẩm thần chú. Thánh quang từ giá chữ thập bắt đầu tỏa sáng, lúc mới đầu vẫn là điểm sáng nhỏ, nhàn nhạt, nhưng nương theo âm thanh của thần chú, ánh sáng bắt đầu không ngừng hội tụ. Tinh quang hoà thành một dòng ánh sáng, giống như sinh vật có ý thức, di chuyển dần theo thần chú của nhóm linh mục tràn vào mật thất, bao phủ toàn bộ mật thất.
Cuối cùng toàn bộ mật thất bị bao trùm bởi ánh sáng, kể cả bức tường, hết thảy đều được chiếu sáng. Nhóm linh mục niệm thần chú đến âm thanh cuối cùng, ánh sáng ban này tự như đang hòa tan vào nhau rồi biến mất, toàn bộ mất thất lại khôi phục như trạng thái ban đầu.
"Công chúa, hiện tại là hoàn thành rồi. Nhưng vẫn không thể đi vào, sẽ phá hỏng phong ấn." Một vị linh mục nói với Joshua như vậy, Joshua rốt cuộc cũng yên tâm mà gật đầu.
Joshua đi đến bên người Sattler, đau lòng mà vuốt ve đầu của nàng: "Không còn việc gì nữa, mọi thứ đều xong rồi, hãy quên ma kính đi."
Xác thật, tất cả đều kết thúc, Chris không còn nữa.......
Vốn tưởng rằng sự việc này cứ như vậy mà hạ màn, lúc này các lão thần trong cung đã sớm bị đuổi ra ngoài bỗng nhiên lại xuất hiện, còn mang theo những binh lính đang kích động bị họ xui khiến trở lại.
"Bắt lấy ma nữ này!" Một lão thần chỉ vào Sattler và đưa ra mệnh lệnh cho bọn lính.
Lão thần này cùng các quý tộc đã sớm có ý đồ muốn lật đổ sự thống trị của Sattler, nhưng nàng luôn được bảo hộ một cách hoàn hảo, thậm chí đứa con duy nhất của cựu hoàng cũng che chở cho nàng. Bọn họ không cam lòng, chỉ có thể cài gián điệp ở khắp nơi, cuối cùng cũng sắp đặt được một gián điệp ở cạnh của Joshua đã truyền tin tức. Lợi dụng chuyện của ma kính, bọn họ có thể lợi dụng dư luận, tạo ra khủng hoảng, kích động lòng người thiếu hiểu biết, có thể thuận lợi xử tội của Sattler.
Sau khi Joshua vào cung, các lão thần này cùng các lão quý tộc liền bắt đầu hành động, khiến dân chúng hoang mang, chế tạo dư luận buộc nữ hoàng phải thoái vị. Họ đã từng làm loại việc này trước đây và việc họ lợi dụng dư luận để bức hại các đối thủ chính trị là điều quá bình thường đối với họ.
Dân chúng tin tưởng bọn họ cũng không ít, còn lấy lòng biết bao cựu tướng quân cùng vệ binh. Joshua đã giải quyết được ma kính đầy mối đe dọa kia, ma nữ này cũng có thể diệt trừ dễ dàng như trở bàn tay.
Tuy rằng binh lính của Joshua vẫn còn đang chống cự lại, nhưng số binh lính của các lão thần này đem đến có số lượng áp đảo đã dùng vũ lực, nhanh chóng chiếm ưu thế mà đoạt được Sattler, bọn họ bắt lấy Sattler liền rời đi theo hướng ra cửa cung.
"Các ngươi không thế làm như vậy!" Joshua tức giận mà chất vấn hành vi của các lão thần, lệnh binh lính lập tức cứu Sattler trở về, nhưng đều bị ngăn lại.
"Joshua công chúa, chúng thần tin rằng ngài chỉ đang bị ma nữ này dùng thuật mê hoặc mà thôi. Chúng thần sẽ mau chóng giải trừ và cứu ngài thoát khỏi tà thuật này, ngôi vị hoàng đế cũng sớm trở thành của người." Vị lão thần nói một cách chính trực, đường hoàng nhưng nội tâm của lão ta thì dối, đen tối đến không thể chịu được, cái ông ta muốn là thiết lập lại chế độ mới, một lần nữa nắm giữ được của cải và địa vị của mình, chứ không phải nghèo túng như hiện tại.
"Sattler là vô tội!" Joshua muốn tiến lên cứu Sattler trở về, nhưng đều bị các binh lính của bọn đại thần mạnh mẽ chế ngự.
"Công chúa, tà thuật mê hoặc lòng người chưa được giải trừ, loại cảm tình này của người chỉ là giả." Lão thần đi cùng binh lính ra ngoài, còn nói một câu khiến lòng người đầy an tâm để cho Joshua nghe: "Rất nhanh sẽ ổn thôi, công chúa."
"Đem Joshua công chúa cùng đến pháp trường đi." Vị lão quý tộc đưa ra lệnh cuối cùng cho binh lính rồi cũng rời đi.
Cái gọi là pháo trường chính là nơi tế đàn của vương quốc, bên trên đã có cây gỗ dựng thành hình giá để lửa thiêu do các đại thần phái người chuẩn bị, Sattler bị người hầu đưa lên cái già này rồi trói lại. Tất cả mọi người ở nơi tế đàn không một ai có thể ngăn cản được cục diện này, các nam nhân muốn lên ngăn cản hỏa thiêu đều bị chặn lại, ý muốn động thủ để cứu Sattler của bọn nam nhân cũng bị dân chúng áp chế lại.
Sattler bình tĩnh mà nhìn ngọn lửa dưới chân đang lớn dần lên, nàng bình tĩnh lạ thường. Từ sau khi Chris bị phong ấn, nàng cũng không còn chống cự, ngoan ngoãn mà trầm mặc đi theo đám binh lính đến nơi này, chủ động phối hợp để bị trói lên.
Thói quen có Chris tồn tại bên cạnh, hiện tại không còn gặp lại Chris nữa, nàng cảm thấy mình bị thiêu chết cũng không có gì đáng sợ. Thế giới mà không Chris, nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán và vô vị, chết đi cũng tốt....
Các đại thần đứng ở dưới đài tế đàn cao hứng mà hô to, vương quốc của bọn họ được cứu rồi, thiêu chết ma nữ này thì vương quốc của bọn họ sẽ trở nên tốt đẹp. Dân chúng không biết được tư tưởng bẩn thỉu của bọn họ nên cũng reo hò theo, giống như đang diễn ra một buổi tế lễ.
"A!" Đột nhiên một tiếng thét chói tai từ trong đám người truyền ra, một người bị lửa lớn nuốt chửng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tới mức người xung quanh hoảng sợ mà lập tức tản ra một vòng, không có người nào dám tiếp cận. Người bị cháy kia không ngừng giãy giụa, nhưng ngọn lửa cháy dữ dội hơn, người kia vào khắc cuối cùng của sự sống vẫn còn liều mạng vươn tay về phía trước, cầu xin có người đến cứu hắn.
Nhưng không ai có thể đủ can đảm đến cứu hắn, lân cận nơi này vốn dĩ không có nước, dù có dùng bất kì phương pháp gì cũng không dập tắt được ngọn lửa, cuối cùng người kia căn bản đang sống sờ sờ mà bị thiêu thành đống tro tàn.
"Sao lại thế này!" Một vị đại thần kinh hãi mà chất vất binh lính, nhưng không ai có đủ khả năng trả lời cho ông ta.
Tiếng kêu thảm thiết của người tiếp theo từ trong đám người truyền đến, lại một người đang sống sờ sờ mà bị thiếu đến chết.
Sattler cũng không để ý đến sống chết của bọn người đó, chỉ là cảm thấy ngọn lửa dưới chân mình tuy rằng đang cháy hừng hực nhưng qua lâu như vậy vẫn không lan tới bên người, thậm chí nàng còn có cảm giác ngọn lửa đó đang tránh nàng ra. Sattler nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói một câu: "Chris, là chàng sao?"
"Bọn họ đều đáng chết!" Làm tổn thương nàng đều là lũ đáng chết!" Âm thanh trong đầu vang lên như muốn nổ tung, nhưng không làm nàng cảm thấy khó chịu, trái lại âm thanh của Chris ngoài ý muốn khiến nàng cảm thấy quyến luyến.
Thân ảnh của Chris hiện lên trong đầu của Sattler, hắn không còn mang vẻ mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó là gương mặt có nụ cười điên cuồng, đôi mắt màu đỏ đậm đầy sát khí, hắn vẫn mang gọng kính đơn bằng vàng đang phản chiếu ánh sáng, càng nhìn càng thấy hắn khát máu, đáng sợ.
Nhưng Sattler như thế đã quen với bộ dáng này của Chris, đôi mắt hướng đến hắn lộ ra nụ cười mị hoặc, cũng không nói một câu nào cả.
Lửa không chỉ bốc lên từ trong đám người, mà nhà cửa xung quanh cũng bắt đầu bốc cháy, cho dù có nước cũng không thể dập tắt ngọn lửa này nữa, ngọn lửa như có linh tính càng cháy càng lớn khi va chạm vào nước, muốn đem tất cả mọi thứ mà thiêu đốt rồi nuốt chửng.
Có người nhìn đến cảnh này thì đều tuyệt vọng mà quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, cầu xin ai đó có thể tới cứu bọn họ.
Nhưng lời cầu xin này không có người nào đáp lại.......
Không chỉ là ngọn lửa, không khí cũng bắt đầu như lưỡi dao sắc bén, trên thân thế của nhiều người bị cắt thành từng mảnh trong không khí, máu bắn tung tóe. Còn có người thì thân thể của họ trở nên khô héo như bị rút cạn nước, dần dần khô quắt như đá rồi mất đi mạng sống. Mọi người đều kêu gào, khẩn cầu cho đến giây phút cuối cùng của sự sống nhưng sự hành hạ này vẫn không dừng lại.
Nhà cửa bị thiêu đốt, đổ sập, toàn bộ vương quốc như lâm vào địa ngục.......
Các lão thần cùng các lão quý tộc chết càng thê thảm hơn, bị không khí vô hình cắt trúng, một đao lại một đao chém xuống, không thể tránh thoát, máu bắt đầy đất, lần lượt ngã xuống. Bọn họ cảm giác đau đơn tột cùng, nhưng không thể chết ngay tức khắc, mắt thấy từng bộ phận, từng miếng da trên người rơi ra khỏi cơ thể của mình, cho đến khi bọn họ chỉ còn là mảnh thịt mới thôi.
Toàn bộ vương quốc không có người nào có thể may mắn mà thoát khỏi, chỉ trong phút chốc, toàn bộ vương quốc như chìm vào địa ngục, bị hủy diệt hoàn toàn.
Cảm giác được ngọn lửa dưới chân mình đã dập tắt, Sattler mới chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong mắt nàng chính là hình ảnh của Chris vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, lạnh lẽo, bước từng bước một, ung dung mà thong thả đi lên cầu thang, hướng đến đài tế đàn.
Cảnh tưởng xung quanh như địa ngục, quần áo của Chris vẫn như cũ, một chút cũng không cẩu thả, xộc xệch, cuối cùng hắn đứng yên trước mặt Sattler.
Sattler nhìn hắn mà cười tươi, cười đến dụ hoặc, câu dẫn lòng người, môi đỏ khẽ mở: "Ta đã đi vào địa ngục để ở cùng chàng sao?"
"Hối hận sao?" Biểu tình trên mặt Chris cũng không có biến hóa gì, đôi mắt mà đỏ đậm nhìn chằm chằm Sattler.
"Hối hận vì nàng đã ước nguyện muốn ta."
Sattler nghe xong lại cười đến vui vẻ, như là Chris đang kể một câu chuyện cười: "Không có đâu, ta thật sự vui vẻ."
Trong nháy máy đôi tay đang bị trói bằng dây thừng đã được cởi bỏ, bởi vì không có gì ràng buộc, nàng mất thăng bằng mà ngã xuống, trực tiếp đổ ập vào lòng ngực vững vàng của Chris, được hắn tiếp được.
"Về sau cũng chỉ có ta."
"Ta biết."