Không phải cô nằm mơ đó chứ? Vừa nãy rõ ràng là cô đang lau dọn chiếc gương. Không thể đột nhiên bị đưa tới nơi quỷ quái này, vừa tối tăm lại dơ bẩn. Hơn nữa bầu trời ngoài cửa sổ, rõ ràng là ban ngày lại biến thành đêm đen? Dương Kỳ Kỳ kinh ngạc quay lại phía sau nhìn tấm gương cũ nát, kinh hoàng nghĩ tới. Vừa nãy phải chăng cô theo mặt gương này tới đây?
Để chứng minh mình không mắc bệnh tâm thần, cô đưa tay với lấy chiếc gương, sờ tới sờ lui nó. Dường như toàn bộ mặt gương đều bị sờ, nhưng lại không xuất hiện kỳ tích xuyên qua như vừa rồi. Vì vậy cô quyết định sẽ cùng chiếc gương này nhất nhất thương lượng một phen.
Ma kính ơi Ma kính, thế gian này ai là người đẹp nhất? – không đúng, cô không phải muốn hỏi điều này, mà là muốn hỏi… Ô, là ai kéo chân cô? Cúi đầu nhìn xuống, thấy một tên say rượu không biết trời đất là gì nữa đã ở trong phòng tự lúc nào. Lại còn trợn đôi mắt đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm, tới mức cả người cô run rẩy sợ hãi. Hu hu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có ai tới cứu cô không?