Tối tăm, tất cả đều tăm tối. Trong không gian đen tối không thể nhìn được gì, không có đất trời hay phương hướng, hắc khí vô tận cấu thành không gian này, bọn Lam Ảnh đành đứng trong bóng tối cảm giác nỗi sợ bị tập kích, sợ cây kiếm của Liễu Dật.
Thời gian nhỏ giọt, sợ hãi nặng dần trong tim mỗi người, càng lúc càng đáng sợ, cây kiếm của Liễu Dật như tử thần trong đêm đen, từng bước đến gần họ, lưu lại đau đớn trên thân thể họ.
Lam Nhận đứng cạnh Lam Ảnh cũng trở nên bất an, vừa phòng bị xung quanh vừa hỏi: “Ca ca, chúng ta cứ thế này mà chết sao? Lẽ nào không có cách rời đi?” Lam Ảnh lí nào không muốn thoát ra nhưng vô lực, quả thật hắn chưa bao giờ tính đến việc mình sẽ lâm vào tuyệt cảnh thế này. Lòng hắn bất an, gần như không thể nín nhịn được nữa, qua một lúc lâu vẫn không trả lời muội muội.
Tô Thiếu đột nhiên xen lời: “Không gian tối tăm này hoàn toàn là một tiểu thế giới, sức mạnh của nó phủ khắp mọi vật nên sức mạnh của ảo giới vô dụng, nếu muốn toát đi, tôi thấy…vẫn còn một cách.” Lời lẽ của gã mang lại sinh cơ cho tất cả, Lam Nhận vội hỏi: “Ngươi có cách gì?” Tô Thiếu tựa hồ nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Có lẽ sức mạnh của Thiên Chi Chương không thể phá giải, bất quá sức mạnh của ta và Thiên Chi Chương không giống nhau, ta có thể dùng sức mạnh của tử linh phá một lối ra để chúng ta thoát đi, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-kiem-luc/2535174/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.