Chương trước
Chương sau
Nếu thật sự có vĩnh hằng trên thế gian, nó sẽ tồn tại trong kí ức. Nếu thật sự có hạnh phúc trên thế gian, nó sẽ tồn tại trong nhung nhớ. Nếu thật sự có điều duy nhất trên thế gian, nó sẽ tồn tại trong tình yêu chân thật.

Kiếm quang xạ ra tứ phía, tàn ảnh bay bay, mấy trăm người xông lên mà kết quả đổi được là những ai oán thương đau, máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, dĩ nhiên thanh trường kiếm của Liễu Dật đã chui vào vỏ. Đối với những người này chàng không hề có cảm tình nên xuất kiếm vô tình, cả trăm nhân mạng chỉ trong nháy mắt đã ngã gục mà không kêu lên tiếng nào, cái chết của họ dường như muốn chứng tỏ thần thoại của kiếm.

Lúc này hai người Diệp La Bách Hoa và Diệp La Cừu hoàn toàn nhập vào trạng thái chiến đấu, trường kiếm của Diệp La Cừu bay múa, ngân quang xạ ra tứ phía, ngân lên vang vọng, tốc độ như điện chớp liên tục xuất hiện trước mặt Diệp La Bách Hoa, cây trường địch trong tay nàng lục quang như ngọc, ngăn trên chặn dưới, chỉ thấy thân ảnh hai người quấn vào nhau cùng tiếng vũ khí va nhau thần tốc.

Tay phải Diệp La Cừu lật lại, kiếm quang bạc trắng mang theo ảo ảnh kiếm nhận tản ra, chớp mắt trừ cây kiếm trong tay lão, chung quanh xuất hiện tám thanh trường kiếm giống hệt nhau lấy lão làm trung tâm, mỗi góc độ, vị trí dường như đều được an bài hoàn hảo, liên tục tấn công Diệp La Bách Hoa.

Diệp La Bách Hoa đối phó với một thanh kiếm không đến nỗi sa vào hạ phong nhưng bây giờ chiêu số của Diệp La Cừu biến đổi, từ trên không hóa thêm tám thanh kiếm giống nhau, đồng loạt công kích khiến nàng hơi hoảng, chín thanh kiếm cùng tấn công, nàng chỉ có một cây trường địch nên không thể ứng phó.

Nàng di động cước bộ, bộ pháp nhẹ nhàng như vũ đạo thoái lui ra sau, tuy tốc độ lui không nhanh nhưng vì bộ pháp tinh diệu nên không bị chín thanh kiếm đả thương. Thoái lui liền mấy bước đột nhiên nàng nhanh nhẹn động thân, bắn ngược ra sau một trượng, Diệp La Cừu không đề phòng, lúc lão phát hiện ra thì nàng đã thoát khỏi vòng chiến.

Thân hình Diệp La Bách Hoa lại nhanh chóng chuyển động, lục quang chiếu rọi, bên tay phải vang lên một tiếng “choang”, tuốt ra một cây đoản kiếm, quang hoa lưu chuyển trên thân kiếm, như du long trong nhược thủy, rõ ràng cây đoản kiếm đó ẩn tàng trong cây địch màu lục của nàng, giờ đây không thể đối phó được với Diệp La Cừu, nàng mới tuốt ra.

Diệp La Cừu thấy trước mắt ánh lên, bất giác buột miệng thốt: “Phù Nhược Kiếm.” Nói đoạn hai mắt phát quang, hiện lên thần sắc tham lam.

Cây kiếm trong tay Diệp La Bách Hoa chính là một trong ba thanh thần kiếm của Diệp La thị, hai thanh khác đã mất theo thời gian, thanh còn lại chỉ truyền cho thủ lĩnh thị tộc. Phù Nhược Kiếm, thân kiếm như mây nổi trên mặt nước, vừa gần vừa xa, màu trắng phiêu diêu trôi nổi, vô hình vô sắc mà sắc bén dị thường, đẩy chân nguyên vào có thể sử dụng như một thanh trường kiếm dài sáu xích, khi sử dụng cây kiếm này còn có một điểm đặc biệt, người giữ nó có thể tu luyện một loại kiếm kĩ đặc thù không hề kém hơn bất kì loại Ma vũ kĩ nào mà lại không cần thời gian điều hòa. Chẳng qua loại kĩ năng đó chỉ có mỗi phụ thân nàng luyện thành, có thể nói là “hậu vô lai giả”.

Diệp La Cừu nhìn thấy thần kiếm làm sao không động tâm cho được, đối với kẻ si võ sức dụ hoặc có được một món thần binh tuyệt thế thì còn lớn hơn bảo tàng nhiều lần, ý nghĩ vừa lóe lên, Diệp La Cừu liền bay bổng tâm thần, hai mắt đảo một cái rồi nói: “Bách Hoa điệt nữ, bỏ thanh kiếm trong tay lại, có lẽ…thúc thúc có thể chừa cho một con đường sống.”

Đoản kiếm trong tay Diệp La Bách Hoa chỉ xéo xuống mặt đất, thân kiếm phiêu diêu không ngừng xạ ra kiếm khí trắng toát, nơi nào kiếm chỉ vào đều có bụi đất bốc lên mờ mịt, thấy vẻ tham lam của Diệp La Cừu, giọng nói của nàng có phần băng lãnh nhưng vẫn rất dễ nghe: “Ngươi còn vô sỉ hơn tưởng tượng của ta nhiều.”

Diệp La Cừu chằm chằm nhìn vào thanh kiếm trong tay nàng, tức giận: “Con ranh kia, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để ta xem ngươi cứng đầu được bao lâu.”

Lão vừa nói xong thì Phù Nhược Kiếm trong tay Diệp La Bách Hoa xuất thủ, tuy cự li giữa hai người là một trượng nhưng cước bộ khẽ động, thân kiếm như bạch sắc phù vân quét tới, thần kiếm trong tay khiến tình huống giao chiến lập tức cải biến, chỉ thấy cây kiếm như phù vân phiêu diêu bay múa, nhanh nhẹn vô cùng, lúc dài lúc ngắn, một thanh ứng phó với chín thanh nhưng không sa vào hạ phong, về sau Diệp La Cừu chỉ còn biết tránh né.

Có thể thấy thần kiếm khác hẳn phàm vật, tuy kiếm của Diệp La Cừu không phải thần kiếm nhưng cũng không phải là vật tầm thường, vậy mà sau mấy lần giao thủ, hoa lửa tóe ra, bị Phù Nhược Kiếm chém mẻ, trong lòng lão phát nộ song không phải là kẻ ngốc, kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giang hồ cho lão biết cứ đấu thế này thua là chắc.

Nhưng là lão hồ li nên chỉ chớp mắt đã nghĩ ra biện pháp, về binh khí tuy Diệp La Bách Hoa chiếm thượng phong nhưng nếu so về chân nguyên thì bằng vào thời gian tu luyện của nàng vô luận thế nào cũng không lại được, đã có ưu thế đó sao lại còn phải sử dụng nhược điểm? Cần phải lợi dụng lợi thế của mình để chiến thắng.

Diệp La Cừu híp mắt lại, cười tà quái, điều lão muốn rất đơn giản, chỉ cần bức Diệp La Bách Hoa xuất chưởng, lão sẽ toàn lực đẩy ra, tất nhiên có thể đả thương nàng.

Tuy nhiên Diệp La Bách Hoa không lưu ý đến biểu tình của đối phương nhưng thấy Diệp La Cừu cười nàng cũng cảm giác được, thấy tâm lí không thoải mái, dường như có quỷ kế đang đợi mình.

Hiển nhiên sau khi Diệp La Cừu có phản ứng, tốc độ lại càng nhanh, trường kiếm tấn công nàng như điện chớp, tám cây kiếm còn lại cũng nhanh nhẹn công kích nàng, Diệp La Bách Hoa dấy lên nghi vấn, tuy kiếm của đối phương không phải tầm thường nhưng công kích với tốc độ nhanh như vậy, binh khí va chạm, không bao lâu tất bị chém gãy, song thấy vẻ tự tin của lão, nàng bất giác thầm nhủ: “Chẳng lẽ lão muốn dựa vào tốc độ để thủ thắng?”

Hoa lửa tung tóe, hai cây binh khí không ngừng va chạm, Phù Nhược Kiếm như một con linh xà, lại phiêu diêu như không có gì, lúc vươn dài lúc co ngắn, mỗi lần va nhau Diệp La Cừu lại nhanh nhẹn thu kiếm lại rồi phát động đợt tấn công khác, tám thanh kiếm trên tay y phảng phất như những bóng mờ, vừa thu lại liền lập tức công kích.

Đà tấn công của lão mỗi lúc một nhanh, ánh mắt Diệp La Bách Hoa tràn đầy nghi vấn, kiếm quang của Diệp La Cừu lấp lánh, chín thanh kiếm không ngừng tấn công nàng, cùng lúc một cánh tay của lão khẽ động, chín thanh kiếm đồng thời chém xuống, Diệp La Bách Hoa chỉ bằng vào thanh thần kiếm sắc bén trong tay mà chống đỡ nhưng vừa được một sát na nàng nhận ra lão đã xuất chưởng tấn công mình, lúc đó nàng hoàn toàn bị kiếm quang vây phủ, miễn cưỡng chống đỡ, không ngờ lão lại đột ngột xuất ra một chiêu này, nếu đón đỡ trong lòng nàng đương nhiên hiểu là không thể, còn nếu không đỡ thì hậu quả thật khó tưởng tượng.

Nàng không thể cân nhắc, tả chưởng của Diệp La Cừu mang theo khí thế phong lôi, kình phong ràn rạt, pha lẫn với chín lưỡi kiếm đánh vào nàng, thanh thần kiếm bên tay phải nàng nhanh nhẹn đón chiêu, tay trái hóa chưởng tung ra, nàng không thể làm khác, bấy giờ buộc phải đỡ một chưởng của Diệp La Cừu đã.

Tiếng binh khí va nhau liên tiếp vang lên, “choang”, trường kiếm của Diệp La Cừu bị Phù Nhược Kiếm chém thành hai đoạn, rồi tiếng song chưởng đối nhau vang lên, “bốp”, chân nguyên khuếch tán ra xung quanh khiến cho cát bay đá chạy, bụi đất vàng vọt bốc lên mù trời.

Một thân ảnh màu trắng như một con diều đứt dây bắn ra ngoài, Diệp La Cừu nhìn theo thân ảnh đó rồi nhìn cây kiếm gãy trong tay, buông một tràng cười lạnh lẽo, đầy tà ý.

Lão đã sớm biết rằng, bằng vào cây kiếm của mình mà đấu với thần kiếm của Diệp La thị, không bao lâu tất kiếm đoạn nhân bại, do đó lão nắm lấy điểm mạnh của mình, dựa vào tu vi vượt hẳn Diệp La Bách Hoa, liên tục tấn công thật nhanh, bức cho nàng không thể thoát ra khỏi vòng chiến rồi thừa cơ xuất chưởng mà chiếm phần thắng.

Đương nhiên trong khoảnh khắc đối chưởng, Diệp La Bách Hoa cũng nghĩ ra điểm này nhưng nàng không thể chọn lựa khác, chín cây kiếm khiến nàng không thể thoát li vòng chiến, một chưởng này nàng không tiếp không được.

Vừa tiếp chưởng liền cảm thấy áo lực như bài sơn đảo hải từ lòng tay ập vào trong thân thể, chân nguyên cường hoành lan khắp các kinh mạch rồi công vào nội phúc nàng, luồng lực to lớn vừa tiếp xúc, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau đến nỗi không nghe thấy gì nữa, văng ngược ra sau.

Luồng lực quá lớn nhưng chân nguyên tự thân của nàng cũng có tác dụng, ngăn trở được phần lớn chân nguyên của Diệp La Cừu, tuy nàng bị thương ở nội phúc nhưng không phải trọng thương, quán tính của chân nguyên khiến nàng không khống chế được thân thể, đập thẳng xuống phía sau.

Hai tay nàng khua khoắng tìm điểm tựa thì một cánh tay đỡ lấy thân mình, ôm lấy tấm lưng ong của nàng, việc xảy ra quá đột ngột khiến nàng ngước mắt lên nhìn người đó, chính là chàng mù Liễu Dật, lúc này tay phải chàng vẫn cầm kiếm, tay trái nhẹ ôm, tá lực mà di chuyển, thân mình nhẹ nhàng xoay chuyển, đỡ lấy Diệp La Bách Hoa từ trên không hạ xuống.

Không biết có phải còn choáng váng do xoay chuyển hay bầu trời đang quay đảo mà lúc này Diệp La Bách Hoa dường như quên sạch cơn đau do nội thương, trong lòng dâng lên một cảm giác không tên, không thể nói thành lời, một nỗi cô độc xa xôi.

Từ phương đông ẩn ước dâng lên một tia sáng vàng, xuyên qua mặt đất bằng xạ thẳng xuống khoảng giữa hai người, khuôn mặt Liễu Dật lúc này càng rõ ràng, quay nhẹ một vòng, chàng và nàng đáp xuống đất.

Liễu Dật buông lỏng cánh tay đỡ lấy tiểu yêu Diệp La Bách Hoa, hỏi: “Công chúa, không sao chứ?”

Ánh mắt nàng dường như hơi hoảng hốt nhưng chàng không nhìn thấy, nàng chỉ đáp: “Không, không sao.”

Liễu Dật gật đầu, quay mặt sang phía Diệp La Cừu, nhân vì chàng cảm giác được sát khí đậm đặc của lão, tất nhiên chàng giúp Diệp La Bách Hoa, lão phải tức giận.

Diệp La Cừu nhìn Diệp La Bách Hoa ở phía đối diện rồi lập tức hướng mục quang sang Liễu Dật, đánh giá một chút rồi nhìn lại phía sau lưng. Chỉ thấy cả trăm kiếm giả đã sớm xuống hoàng tuyền cả rồi, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi, trong lòng lão không khỏi kinh hoàng, thầm nhủ: “Kẻ này là ai? Không tính đến tu vi, xuất thủ vô tình, độc ác như thế này tuyệt đối không phải loại từ bi nhân sĩ gì, nếu ta mà tự tay hạ thủ, giết cả trăm người chắc không được nhanh gọn như y.”

Lão buột miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

Liễu Dật tịnh không đáp, chàng đang nghĩ đến việc khác, nếu loạn quân do Diệp La Hùng cầm đầu, vì sao y lại không xuất hiện? Nghĩ đi nghĩ lại thì có hai khả năng, thứ nhất y có việc khác phải lo, phái Diệp La Cừu làm tiên phong mở đường, y sẽ đến sau. Nếu thế…chàng phải tốc chiến tốc quyết, để dây dưa đến lúc y tới thì sẽ có nhiều phiền phức. Thứ hai, có khả năng Diệp La Hùng đã sớm đến rồi nhưng vẫn chưa xuất hiện, còn chuyện gì trọng yếu hơn giết chết Bách Hoa công chúa? Cũng có khả năng nữa là y bỏ qua nơi đây, tấn công vào Vô Lệ thành.

Liễu Dật tuy không nhìn được nhưng tâm lí lại rất sáng suốt, trải qua bao năm bi khổ rèn cho chàng lãnh tĩnh và khả năng phân tích mọi chuyện, chàng hỏi ngược lại: “Diệp La Hùng đâu?”

Chàng vừa hỏi xong, Diệp La Bách Hoa bất giác kinh hoảng, Diệp La Cừu lại càng kinh ngạc nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục binh thường: “Hỏi đại ca ta làm gì, thu thập tên mù ngươi có ta là được rồi.”

Liễu Dật nắm lấy trường kiếm, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Nếu ta đoán không sai, Diệp La Hùng hiện tại đang trên đường đến Vô Lệ thành, một kẻ có dã tâm, dục vọng làm sao lại đặt mục tiêu lên một người được? Ta thấy, thứ y quan tâm nhất là Vô Lệ thành.”

Trong lòng Diệp La Bách Hoa vô cùng kinh sợ, nói như thế, Diệp La Hùng sẽ không xuất hiện mà tấn công Vô Lệ thành, Diệp La Cừu chẳng qua chỉ là người kìm chân, phân tích kĩ lưỡng xong xuôi, nàng bất giác liếc nhìn Liễu Dật, một câu hỏi khác dâng lên trong lòng nàng, chàng có phải chỉ là một kiếm giả không?

Diệp La Cừu biến sắc: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Liễu Dật đưa tay trái nắm lấy chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Xuất chiêu đi, người chết thì biết cũng có ích gì.” Câu nói không dài nhưng băng lãnh như không khí cuối đông, ngạo mạn đến mức khiến người khác lộn ruột.

Sắc mặt Diệp La Cừu càng lúc càng khó coi, căn cứ vào khí tức trên mình lão chàng có thể thấy lão đã giận đến cực điểm. Diệp La Cừu tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, kể cả trong Diệp La thị tộc cũng chưa từng gặp được người nào cuồng vọng đến vậy, cơn giận không có chỗ phát tiết, giận quá hóa cười: “Hảo, hảo, anh hùng xuất thiếu niên, để ta xem cây kiếm của ngươi lợi hại đến đâu.”

Lão vừa dứt lời, đoạn kiếm bên tay phải động khẽ, cuốn lên một đạo kiếm hoa rồi bất ngờ cắt qua ngón tay lão, một giọt máu nhập vào thân kiếm, quái sự liền xảy ra, thân kiếm hấp thụ giọt máu rồi phát ra hồng quang, cả cây kiếm gãy chuyển màu đỏ rực, cơ hồ biến thành một cây trường kiếm khác.

Thân thể Diệp La Cừu xoáy tròn, kiếm quang đỏ rực hình thành một vòng hào quang vây quanh mình lão, liền đó thanh trường kiếm bay vút lên đỉnh đầu lão, dựng đứng lập lờ trong không trung, song thủ lão giơ lên thành chỉ dùng chân nguyên hữu hình khống chế thân kiếm.

Diệp La Bách Hoa kinh ngạc thốt lên: “Là Ma vũ kĩ.”

Sắc mặt Diệp La Cừu lộ ra vẻ đáng sợ, lạnh lùng cười: “Xú nha đầu, ta xem các ngươi chịu được bao lâu, ta sẽ cho hai người các ngươi chết dưới kiếm của ta.”

Tay trái Liễu Dật tùy ý xuất ra chân nguyên, cả thanh Bi Mộng Kiếm phát ra hào quang đỏ tía, nơi nào quang mang lan đến đều nóng vô cùng khiến người khác có cảm giác ngạt thở, đó là sức mạnh của Long Viêm, Diệp La Bách Hoa dường như không chịu nổi, từ từ lùi lại phía sau, thoát ra khỏi phạm vi quang mang.

Lời lẽ của Liễu Dật cực kì bình tĩnh nhưng hết sức kinh nhân: “Ta thấy trong các loại Ma vũ kĩ, Huyền Tinh Võng Lôi thuật của Lôi Quân có sức mạnh tuyệt đối, còn loại của ngươi chỉ có cái vỏ, chẳng có tác dụng gì.”

Sắc mặt Diệp La Cừu càng lúc càng đỏ lựng, biến thành đáng sợ đến khiếp người: “Ngươi sẽ nhanh chóng biết là có vô dụng không.”

Tay phải Liễu Dật từ từ đặt lên chuôi kiếm, cảm giác ấm áp lan khắp toàn thân, chàng lạnh lẽo thốt: “Ngươi không có cơ hội.” Thân hình hơi di động rồi “choang”, là tiếng kiếm tra vào vỏ, thân hình chàng đứng trên mặt đất chầm chậm biến mất, tại nơi phát ra âm thanh xuất hiện một thân ảnh màu đen.

Diệp La Bách Hoa liếc mắt, thân hình Liễu Dật đột nhiên như nhòa đi trước mắt nàng, dần dần mơ hồ cuối cùng biến mất, rồi tiếng kiếm tra vào vỏ vang lên, nàng nhìn qua phía sau lưng Diệp La Cừu, thân ảnh màu đen, mái tóc dài trắng xóa, thân kiếm ánh lên quang mang màu tím đỏ chớp mắt đã bắn đến phía sau lão.

Song thủ Diệp La Cừu vẫn giơ cao, nhưng biểu tình phức tạp đến cùng cực, ánh mắt kinh hoàng cực điểm, đang nhìn về nơi Liễu Dật đứng với vẻ không tin nổi, tuy không nhìn rõ vừa nãy chàng đã xuất kiếm như thế nào nhưng theo vị trí chàng đứng hiện giờ…chả lẽ chàng đã xuyên qua thân thể lão?

Giọng Diệp La Cừu có phần hơi run rẩy, ngữ khí cơ hồ không tin được: “Làm sao, làm sao lại thế, ngươi làm sao xuyên qua được Huyết Thuẫn của ta.”

Liễu Dật tịnh không quay đầu, lạnh lùng đáp: “Ma vũ kĩ ngươi luyện chỉ nên sử dụng với những kẻ tu vi thấp mà thôi, nếu những người tu vi cao có vũ khí trong tay chỉ cần thôi dụng chân nguyên là phá được Huyết Thuẫn, chiêu này của ngươi có quá nhiều sơ hở.”

Nhãn thần Diệp La Cừu biến thành mênh mang, thình lình từ trên đầu một dòng máu chảy xuống trán, vệt máu xuất hiện lập tức vang lên tiếng “soạt”, thân thể lão phân thành bốn mảnh, chân nguyên còn lại trong thân thể tiếp tục thôi động đẩy văng bốn mảnh thi thể về bốn hướng, mưa máu đầy trời, tàn chi tứ tán, thê lương vô kể.

Tuy Diệp La Cừu là địch nhân của Diệp La Bách Hoa nhưng chết thế này thật quá tàn nhẫn, nàng thuận miệng thốt lên: “Kiếm của công tử độc thật.”

Liễu Dật chầm chậm quay người lại: “Kiếm là bằng hữu của tại hạ.”

Diệp La Bách Hoa nhìn Diệp La Cừu, lên tiếng: “Là báo ứng, ngày trước lão luyện Ma vũ kĩ này đã tàn hại sinh linh, dùng người sống luyện kiếm, chắc không nghĩ đến luyện cả chục năm mà lúc lâm tử loại vũ kĩ đắc ý nhất lại không có tác dụng gì.” Lời lẽ nhẹ nhàng, ẩn ước một chút thương cảm.

Liễu Dật đến gần nàng: “Công chúa quá thiện lương, trên cõi đời này, người thiện lương vĩnh viễn không có kết cục tốt, công chúa nên ngụy trang thành một người tà ác, như vậy mới có thể bảo vệ được mình.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, không hiểu chàng nói vậy là có ý gì, nhưng nàng cảm thấy rõ ràng rằng những gì chàng vừa nói đều là trải nghiệm của chàng, dường như đều chân thật.

Thình lình, Liễu Dật gác thanh kiếm vào hông, tay phải đeo găng tay đen nhanh nhẹn chộp lấy tay Diệp La Bách Hoa, song cước khinh động theo chữ Tật trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, phiêu diêu như một bóng người vô hình lao đi, quay lại theo phương hướng lúc đầu.

Chàng vừa nhanh nhẹn lướt đi vừa nói: “Công chúa cứ chỉ một hướng khác, chúng ta cần nhanh chóng quay lại thành, Diệp La Hùng nhất định có hành động rồi.”

Diệp La Bách Hoa thân bất do kỷ, chỉ cảm thấy như mộng ảo, khói bụi nổi lên, phong cảnh bay lùi lại, cảm giác hoảng loạn lại tụ tập trong lòng: “Vâng, được, được…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.