Chương trước
Chương sau
Cuộc sống luôn tràn ngập những điều vớ vẩn, cũng giống như một con đường tất có chỗ bằng phẳng có chỗ gập ghềnh, bạn không có cách này xoay chuyển được con đường ấy. Có thể Liễu Dật cùng Thất Nguyệt cứ sống trong niềm hạnh phúc vì không còn kí ức nhưng cuộc sống không ngừng thay đổi khiến người ta không thể dự liệu được, giống như câu chuyện này…

Lang Vương cầm chiết phiến bôn ba suốt hai ngày trời, mọi địa phương chung quanh đã tìm cả rồi nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Liễu Dật, dự cảm không lành trong lòng ông càng lúc càng mạnh mẽ, với tu vi của Liễu Dật không thể vô duyên vô cớ thất tung, kể cả chàng muốn đi đâu thì cũng sẽ nói qua một tiếng với ông, trong việc này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Lang Vương bất tri bất giác đi tới bên ngoài một gian nhà cỏ, vốn có tâm sự nên ông không nhận thấy, mãi đến lúc phát hiện chỗ có người ở này mới quan sát cẩn thận.

Cảm giác đầu tiên là “tiểu kiều lưu thủy nhân gia” (nhà dân có cây cầu nhỏ bước qua dòng nước”, nước suối từ cây tiểu kiều liu riu chảy lại phát ra âm thanh rì rào, đối diện là một ngôi nhà cỏ tề chỉnh, thanh khiết, phía trước có một cái sân nhỏ, bên trên có cây đu, xem ra rất có tác dụng mỗi lúc mệt mỏi cần giải lao, mé hữu là một khoảng đất, từ trong nhà vọng ra âm thanh dệt vải.

Lang Vương không nén được thở dài: “Trong thời loạn li mà vẫn còn có được cuộc sống như thế này thực sự là hạnh phúc, người bình phàm có hạnh phúc của người bình phàm, người giang hồ vĩnh viễn không thể so được.”

Cũng lúc đó, cửa gian nhà mở ra, từ bên trong bước ra một nữ tử, Lang Vương quan sát cẩn thận, nguyên nhân là nữ tử này nhìn rất quen, là…Thất Nguyệt. Tuy y phục thay đổi nhưng dung mạo không hề cải biến.

Không sai, nữ tử từ trong nhà đi ra chính là Thất Nguyệt. Trang phục của nàng lúc này không giống với cách ăn mặc quen thuộc của người giang hồ, là váy lụa thô màu xám bạc, không có mùi vị của những ngày còn ở giang hồ mà của hạnh phúc bình phàm, loại mùi vị uống được một ngụm hạnh phúc, mặc áo thô vẫn mỉm cười, ở giữa bình phàm có được hạnh phúc.

Lang Vương buột miệng thốt: “Thất Nguyệt.” Nhìn kĩ trang phục của nàng, ông đột nhiên nghĩ rằng việc Liễu Dật xảy ra chuyện có quan hệ gì với nàng không?

Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nàng đương nhiên biết đó là thủ hộ thần thú…Lang Vương, cũng là người trong Ma giới, nên không nén được, hỏi: “Ông sao lại ở đây.”

Lang Vương mỉm cười, nụ cười vô cùng thâm trầm: “Câu này tôi đang định hỏi cô nương, cô không làm Ma môn tôn chủ hô phong hoán vũ, sao lại đến đây làm phổ thông bách tính?”

Thất Nguyệt không đáp, chỉ cười dịu dàng…Tuy mặc áo thô gai nhưng nụ cười của nàng vẫn giữ nguyên vẻ mỹ lệ.

Cùng lúc một trung niên mặc trường sam màu đen bằng vải bố đi tới, mái tóc người này bạc trắng, gương mặt cương nghị như được điêu khắc, trong tay cầm một cây cuốc, mồ hôi đầy đầu.

Lang Vương quan sát kĩ càng, không phải là người ông vẫn tìm ngày tìm đêm, Liễu Dật, đó sao? Lúc này chàng cũng giống như Thất Nguyệt, không mặc quần áo kiểu giang hồ, sắc mặt ngập đầy hạnh phúc, ánh mắt không còn bi thương, vẻ tang thương ngày nào cũng biến mất.

Lang Vương vội tiến lên một bước, gọi: “Ma chủ.”

Liễu Dật nhìn Lang Vương, đi đến bên Thất Nguyệt hỏi: “Thất Nguyệt, ông ta là ai? Đã nhận sai người rồi, đến đây làm gì vậy.”

Thấy dáng vẻ của Liễu Dật, Lang Vương lập tức minh bạch hơn nhiều, chàng lúc này hẳn có vấn đề mà chuyện đó xuất phát từ Thất Nguyệt, chỉ cần hỏi han đến nơi đến chốn tất tìm ra được đáp án.

Không đợi Thất Nguyệt hồi đáp, Lang Vương lập tức lái đi: “Nói sai rồi, à à, ta là thúc thúc của Thất Nguyệt từ xa đến chơi, thăm nom cuộc sống của nó, thấy hôm nay muộn rồi nên đang tính ở lại.”

Liễu Dật nghe qua, lau mồ hôi trên trán: “Thật ư? Tốt quá, lâu nay không có ai đến thăm chúng tôi.” Tuy Liễu Dật nói ra hai chữ “lâu nay” nhưng Lang Vương không hề kinh ngạc, vì ông biết rằng trong việc này đã xảy ra sự cố, cần phải tính chuyện tách Liễu Dật đi khỏi, rồi hỏi han Thất Nguyệt.

Lang Vương nói tiếp: “Ta có một thói xấu là mỗi bữa phải uống rượu, không có rượu thì ăn gì cũng không vào.”

Liễu Dật nghe xong, vội vàng nói: “Được, được, ông cứ đợi chút, tôi sẽ ra ngoài mua rượu, làm sao có chuyện thân thích phương xa tới thăm lại không tiếp đãi cẩn thận được…” Nói rồi, bỏ cây cuốc xuống, nói với Thất Nguyệt vài câu rồi bước ra phía ngoài.

Thấy Liễu Dật đi khỏi, Lang Vương buông tiếng thở dài, lắc lắc đầu.

Thất Nguyệt lúc này mới lên tiếng: “Lang Vương ông không hổ là lão mưu thâm toán, lại nghĩ ngay được biện pháp tách thư sinh ra.”

Lang Vương lại lắc đầu: “Hà hà, nếu Thất Nguyệt cô nương không cho lão Lang cơ hội nói chuyện, e rằng ta đã trở thành khách đứng ngoài cửa rồi.”

Thất Nguyệt mỉm cười: “Theo tôi vào trong đi, ông nghĩ gì thì cứ hỏi cho đến đầu đến đũa.”

Nàng biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ đến, không thể tránh được, cần phải đối mặt, cần phải tranh thủ, vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ.

Lang Vương theo chân nàng đi vào.

Gian nhà cỏ này rất gọn gàng, sạch sẽ, ánh dương quang rạng rỡ từ bên ngoài song cửa chiếu thẳng vào mang lại cho người ta cảm giác ấm áp thơm tho, quan sát kĩ thấy căn nhà có hai gian, có thể là nơi Thất Nguyệt cùng Liễu Dật nghỉ ngơi, phía ngoài là một gian tiểu thính, trong nhà không trần thiết đồ đạc đặc biệt nào, thứ duy nhất khiến người ta phải chú ý là hai bộ y phục, hai thanh kiếm treo trên tường.

Nhìn sang bức tường đối diện song cửa, bên tả treo một chiếc áo chẽn màu đen, bên hữu treo một chiếc choàng cũng màu đen, xem qua thì áo được làm bằng da, ở giữa hai bộ y phục có hai thanh kiếm được treo riêng biệt. Một thanh màu bạc sẫm, một thanh thuần màu đen, hai thanh kiếm này từ cách tạo hình, hình dạng, kể cả tiêu chí đặc thù bên ngoài, vật liệu chế tạo khác hẳn nhau, chỉ có một điểm tương đồng: chúng đều là tuyệt thế thần kiếm, giờ đây chủ nhân quy ẩn nên chúng trở thành vật để quan thưởng mà thôi.

Thất Nguyệt ngồi xuống nói: “Ông là lão sư của thư sinh, Thất Nguyệt đành mạo muội xưng hô là tiên sinh, tiên sinh, xin mời.” Nói rồi nàng rót hai chén trà hoa nhài hết sức bình thường.

Lang Vương gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn Thất Nguyệt cười nụ.

Thất Nguyệt nhấp một ngụm trà, cười khổ nói: “Tiên sinh, không cần thâm trầm như thế, có vấn đề gì xin cứ hỏi kĩ vào, tôi biết ngài đang rất hiếu kì.”

Lang Vương cũng nhấp một ngụm trà, một làn thanh hương dìu dịu chảy vào trong yết hầu, nói: “Thất Nguyệt cô nương, tôi biết cô luôn đối tốt với Ma chủ, điều tôi muốn hỏi chính là vì sao Ma chủ hiện giờ lại biến thành như vậy, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.”

Thất Nguyệt cười nhẹ: “Ngài đã thấy rồi, không có gì, chuyện xảy ra chỉ là huynh ấy mệt mỏi với chốn giang hồ, cùng tôi ở đây hưởng thụ cuộc sống của người bình phàm.”

Lang Vương cười: “Thất Nguyệt cô nương thật sự là người có lòng, tôi tin chứ, nhưng cừu hận trong lòng Ma chủ không ai có thể cải biến được, tình yêu của Ma chủ với Cát Lợi Nhi không ai có thể thay thế, vì vậy trong chuyện này nhất định có nguyên nhân…nhưng khẳng định không như cô nương nói.”

Sắc mặt Thất Nguyệt liền biến thành nhợt nhạt, nhìn Lang Vương nói: “Vì sao trong lòng các người chỉ có cừu hận, ngài không thấy ư? Chàng hiện giờ không vương cừu hận có biết bao khoái lạc, vì sao ngài lại đem một người đã chết đến dày vò chàng, dày vò tôi, ông không thấy sao? Quên được Cát Lợi Nhi chàng hạnh phúc biết bao nhiêu, sao ngài lại còn muốn nói ra những chuyện khiến chàng thương tâm, khiến chàng không vui vẻ.”

Sắc mặt Lang Vương biến đổi, trở nên ngưng trọng, nghiêm túc, khóe miệng không ngừng lẩm bẩm, quên hết, quên hết…đột nhiên Lang Vương đứng bật dậy: “Cô nói là Ma chủ không còn trí nhớ…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.