Từ phương đông, ánh bình minh ló rạng báo hiệu một ngày mới bắt đầu, chính, ma lưỡng đạo sau một đêm chúc mừng tận hưởng say sưa nên sáng sớm này không ai buồn mở mắt, trên mặt đất ngổn ngang vài con ma men.
Nhưng vẫn có một người tỉnh lại, chính là Lang Vương, tuy rằng đêm chúc mừng hôm qua ông uống rất nhiều nhưng ông tịnh không say, trong lòng canh cánh một việc: đêm qua Liễu Dật không về, xảo hợp là đúng vào đêm trăng tròn, tâm lý ông luôn tự đề tỉnh: “Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu.”
Tuy tìm khắp vùng phụ cận nhưng không thấy bóng dáng của chàng, trong lòng ông dâng lên dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ đêm qua thật sự xảy ra chuyện.
Mặt trời lên cao, nhưng người vừa trải qua kiếp nạn đều dần dần giải tán. Chính đạo thủ lĩnh Quỳnh Phách và Ma đạo thủ lĩnh Ngạo Thiên lại chia ra các lộ lên đường, tựa hồ qua được kiếp nạn là chiến tranh giữa chính, ma lưỡng đạo lại bắt đầu.
Bạch Hổ đến bên Lang Vương, hỏi gấp: “Lão Lang, đêm qua Ma chủ cả đêm cũng không về, ta lo là đã xảy ra chuyện.”
Lang Vương lay lay cây chiết phiến, gật đầu: “Điều ta lo cũng là chuyện đó, tâm pháp của Ma chủ có chỗ không ổn, ta sợ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó nhưng giờ vẫn chưa có tin tức gì.”
Kì, Lân yên lặng đứng hai bên Lang Vương, trong mắt họ lộ ra thần tình lo lắng…
Cùng lúc đó, Lý Lăng đi tới, nói: “Lang Vương huynh, kiếp nạn lần này đã qua rồi, Lý Lăng xin được cáo từ.”
Lang Vương nhìn Lý Lăng, gật đầu đáp: “Được, chúng ta sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Lý Lăng cười nhẹ, quay người hướng về phía Phong Đô Quỷ Thành cất bước…
Lang Vương nhìn theo Lý Lăng, quay đầu buông tiếng thở dài, nói với Bạch Hổ: “Ngươi đem theo Thập nhị Thiên quang Bạch Hổ cùng Nhị thập tứ Địa sát Khôi lang phân tán ra tìm ở chung quanh, ta cùng Kì, Lân chia ra tìm tung tích Ma chủ, đến Ma chủ giờ vẫn không có tin tức, ta e…là đã gặp chuyện gì, ba ngày sau bất kể có tin tức gì không, chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Bạch Hổ gật đầu, quay người đi luôn.
Lại nói Lý Lăng vừa đi chưa được bao xa, đang định tế kiếm phi thân thì từ phía sau vọng đến tiếng hô: “Tiểu tử hôi sữa kia, ngươi định đi ư?”
Lý Lăng quay lại nhìn, chính là cô nương mắt lam cuồng ngạo Lam Nhận, bên cạnh còn có một nữ tử thanh lệ thoát tục, lần trước y nghe thấy người ta gọi tên nàng là Thiên Kiêu.
Lý Lăng cười đáp: “Lam cô nương, có chuyện gì vậy? Tôi không nhớ là giữa chúng ta có ân oán gì.”
Lam Nhận đột nhiên cười lúng túng: “Lại gặp rồi, giữa chúng ta không có ân oán, chỉ là hiếu kì, hiếu kì thôi, ngươi muốn đi đâu, chả lẽ ngươi không nghe rằng chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành đã thất tung?”
Lý Lăng cười nhẹ: “Nghe rồi thì thế nào, y và tôi có quan hệ gì đâu, y thất tung thì tự có hạ nhân của y đi tìm, tôi có việc riêng cần phải làm.”
Lam Nhận bước đến hỏi với vẻ thần bí: “Ngươi…tên lãng tử ngươi có chuyện gì mà phải đi?”
Lý Lăng thấy dáng vẻ buồn cười của nàng, đáp: “Tôi hoài nghi…Cửu U Ma Thần chưa bị phong ấn.”
Một câu nói thôi khiến cho Lam Nhận đang cười cợt lẫn Thiên Kiêu đang nghĩ ngợi đằng sau cứng đờ lại, nếu như Ma Thần chưa bị phong ấn, sao Phong Đô Quỷ Thành lại trở nên yên tĩnh như vậy?
Lam Nhận nhìn Lý Lăng cười nói: “Tiểu tử, cơm thì ngươi có thể ăn bừa nhưng nói thì không nhăng cuội được đâu, nếu như Cửu U Ma Thần không bị phong ấn vì sao chốn này lại yên tĩnh như vậy?”
Lý Lăng lắc đầu: “Các vị không thấy việc này quá đơn giản ư? Cửu U Ma Thần là ma thần tồn tại từ thủa khai thiên, nếu y biết có người sẽ phong ấn y lần thứ hai, y có mắc lại sai lầm một lần nữa không? Do đó, tôi muốn đi Phong Đô Quỷ Thành xem có cách nào không.”
Lam Nhận nhìn nụ cười của Lý Lăng, đột nhiên nói: “Được rồi, cũng may ta và Thiên Kiêu muội muội không có việc gì làm, chúng ta cùng đi xem Quỷ thành ra làm sao.”
Lý Lăng nhìn Thiên Kiêu, mục quang lại quay về khuôn mặt Lam Nhận, nói: “Tiểu nha đầu, đây không phải là đi chơi đâu, nếu như ko may ta đoán đúng thì…thì chúng ta sẽ mồ yên mả đẹp ở đó.”
Lam Nhận cười: “Ta không sợ, Cửu U Ma Thần gì đó mà chạm đến ta một phân, ta sẽ kêu ca ca chặt y thành mười miếng.”
Lý Lăng thấy Lam Nhận luôn tô son trát phấn cho ca ca, cũng hơi hiếu kì nhưng tu vi trăm năm khiến y luôn nén lại được khi nghe đến những chuyện đáng hiếu kì trên đời, do đó y không truy vấn thêm.
Y tiếp lời: “Được, khi nào có thời gian sẽ thật sự chứng kiến đao pháp của ca ca cô lợi hại thế nào, nhưng hiện giờ tôi phải đi, các cô muốn theo thì cùng đi, bất quá tôi không thời gian chiếu cố đến đâu.”
Lam Nhận cầm lấy tay Thiên Kiêu, cười nói: “Cười tươi lên nào, chúng ta còn cần y chiếu cố.”
Trong tiếng cười, cả ba người tế khởi kiếm, đồng thời bay về hướng Phong Đô Quỷ Thành.
Trên không, Lam Nhận quay qua hỏi Lý Lăng: “Này, ngươi có biết chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành thực sự là ai không?”
Lý Lăng lắc đầu: “Tôi làm sao biết được người trong Ma giới? Cô cứ nhìn trộm tôi thế.”
Lam Nhận cười: “Thế sự khó lường, ngươi có biết vì sao ngươi không nhận ra y không, ta đảm bảo ngươi đã gặp qua y, thật đấy, khẳng định là ngươi có ấn tượng.”
Lý Lăng thoáng nghĩ rồi nói: “Được rồi, tiểu nha đầu, không cần vòng vo nữa, cô nói xem y là ai.”
Lam Nhận suy nghĩ đoạn nói: “Liễu Dật.”
Vừa nghe đến tên Liễu Dật, Lý Lăng thật sự kinh ngạc, y không chỉ gặp qua mà từng cứu Liễu Dật một lần hồi mười năm trước khi gặp nhóm người Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất nhưng lần sau gặp lại Đại Đao Vương, bọn họ nói Liễu Dật đã chết rồi.
Lam Nhận nhìn Lý Lăng đang trầm tư, nói tiếp: “Kì quái lắm sao? Không cần phải kinh ngạc, y không chết đâu mà chỉ thành ma thôi, hiện giờ y mất tích chắc sẽ khiến giang hồ lại một phen hỗn loạn, tuy y không đáng sợ theo kiểu Cửu U Ma Thần nhưng y lại có thể dấy lên một trường phong ba tương tự, lay động cả tam giới.”
Lý Lăng không hiểu rõ lời Lam Nhận, hỏi: “Vì sao cô lại nói vậy?”
Lam Nhận giải thích: “Trong đương kim tam giới, thiên hạ chia ba, phía bắc là Nhân gian chính đạo, nam là Ám chi ma đạo, còn Vĩnh Hằng Chi Thành ở phía tây, lúc này chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành mất tích sẽ khiến cho ma đạo, chính đạo đang yên tĩnh lại nổi lên phân tranh. Vốn dĩ hai thế lực lớn rất e ngại thế lực mới quật khởi trong Ma giới nên một mực không dám động thủ, hiện giờ thế lực thứ ba tan biến, khẳng định rằng chính, ma lưỡng đạo trên giang hồ lại dấy lên một trường mưa máu gió tanh.”
Lý Lăng liếc Lam Nhận, bất giác đánh giá cô nương mắt lam này bằng con mắt khác, nói: “Cô nương quả nhiên thông tuệ, phân tích như thế thật thấu triệt, Lý Lăng bội phục.”
Lam Nhận cười: “Còn chuyện đáng kinh ngạc hơn nhiều, ngươi không cần lo lắng cho tam giới, ca ca ta đã đồng ý sẽ sớm tương kiến với ta tại Liên Hoa Trấn, sau đó nếu ca ca cao hứng có khi lại tham dự vào lần chia ba thiên hạ này.”
Nhất thời, trường kiếp nạn này vừa kết thúc, lại nổi lên một trường kiếp nạn mới, không khỏi khiến lòng người trầm tư, nhưng ai xác định được khi nào thì kiếp nạn diệt thế này mới kết thúc đây?
Hoặc Lý Lăng nói không sai, sai lầm không thể lặp lại hai lần, hà huống Cửu U Ma Thần có tu vi ngàn vạn năm, nhưng nếu y không bị phong ấn vì sao Phong Đô Quỷ Thành hiện giờ yên tĩnh như vậy? Chả lẽ Ma Thần biết được y phải qua kiếp nạn này nên cố ý giả vờ bị Liễu Dật phong ấn? Nhưng mục đích của y là gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]