Chương trước
Chương sau
"Lẽ ra Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti không nên yêu nhau, bởi vì chẳng ai trên thế gian này chấp nhận tình yêu đó, nhưng hai người vẫn bất chấp tất cả đến với nhau, yêu thương nhau … Tình cảm ấy thật vĩ đại, cũng thật cảm động! ... Trong tim họ không có gì khác ngoại trừ hình bóng của nhau".

"Vì người yêu, Vị Linh Phong một mình một kiếm đối địch với cả thiên hạ, từ bỏ thân phận tộc trưởng Ma tộc cực kỳ tôn quý, và cũng từ bỏ luôn Ma môn mà anh ta dày công xây dựng. Đối với anh ta, trên thế gian này tất cả đều không quan trọng, điều duy nhất khiến anh ta quyến luyến chỉ là một cử chỉ, một nụ cười của Quỳnh Diệp Ti mà thôi".

"Và cũng vì tình yêu đó, Quỳnh Diệp Ti đã từ bỏ Tiên tộc lừng lẫy, theo Vị Linh Phong lưu lạc chân trời góc biển, chịu cảnh bị người trong thiên hạ ngày đêm truy sát... ".

"Mặc dù những ngày chạy trốn cực kỳ gian khổ, nhưng hai người đều rất hạnh phúc, bởi vì trong tim mỗi người đã khắc sâu hình bóng của nhau. Chỉ cần có nhau, ở bên cạnh nhau hai người họ đã cảm thấy thật ngọt ngào và tràn đầy ấm áp. Dù bị hàng ngàn vạn người truy sát nhưng hai người vẫn không từ bỏ tình yêu của mình, ngược lại, đối diện với những thử thách không thể vượt qua lại khiến tình yêu của bọn họ càng trở nên mãnh liệt hơn, si cuồng hơn, dù thời gian lưu lãng ngắn ngủi, nhưng họ vô cùng cảm tạ trời đất đã ban cho ân huệ lớn lao đó".

"Cuối cùng, việc bi thương rồi cũng đến, Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti bị cửu đại môn phái của tam giới bức lên đỉnh Nguyệt Thương Sơn. Đó là một đêm không trăng. Trăng dường như sợ phải chứng kiến một tình yêu chân thành vĩnh viễn tan biến, nên đã ẩn vào trong mây…. thế nhưng, không thấy không có nghĩa là không có gì xảy ra …".

"Hai người đó vì tình yêu trong tim mình đã quên đi sinh mạng bản thân, bỏ qua phù hoa chốn trần thế, an tĩnh nằm bên nhau trên vách Nguyệt Thương Sơn. Nơi đó, sau khi cửu đại môn phái của tam giới bỏ đi, trên không bỗng nổi lên một trận gió lạnh mãnh liệt. Bầu trời tháng chín trở nên âm u lạnh lẽo, đất trời dường như cảm thương cho tình yêu đó, những bông hoa tuyết tinh khiết lất phất bay như tiễn đưa họ trong cuộc chia ly này".

"Thật là một tình cảm chân thành, một tình yêu sâu sắc, có thể khiến cho đất trời cảm động … Thế nhưng, cũng bởi tình yêu đó mà ở lần luân hồi thứ nhất họ vẫn mang theo nỗi bi thương vô hạn, tình yêu đó bị thần linh nguyền rủa, ba đời ba kiếp luân hồi phải chịu nhiều cay đắng, tuy thạt lòng yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau. Có thể, chuyện này không có thật, ta cũng không thể biết được kết cục, nó thật buồn, tuy đẹp nhưng cũng quá thê lương, có thể làm cảm động trái tim băng giá của bất cứ kẻ nào. Ta hy vọng rằng đoạn cố sự này sẽ tới một kết thúc hoàn mỹ, phán quyết của thần linh không phải là không thể cải biến".

"Bị trớ chú đích ái", Thiên Kiêu nhẹ nhàng thốt lên. Nàng đã rơi không biết bao nhiêu lệ, trái tim nàng tựa như bị dao cắt, phảng phất chìm trong chua xót, đau đớn hàng vạn năm. Sáng Thế Thần, bậc đế vương mà nàng trước giờ sùng bái, tại sao lại đưa ra lời nguyền tàn độc với người có tình như vậy, có thể là ngài không thực sự hiểu được họ, ý tưởng của một người không thể đại diện cho ý kiến của vạn người được. Đối với tên Ma Vương Niết Nhân này, cảm giác của Thiên Kiêu lúc này đó là: hắn ta thật đáng thương!

Bên ngoài, vầng dương từ từ ló rạng. Thiên Kiêu đã đọc hết chuyện tình của Niết Nhân cùng Thiên nữ, Vị Linh Phong cùng Quỳnh Diệp Ti suốt cả đêm qua. Nàng lúc này ngồi ngây dại trên giường, không ngừng tự vấn lương tâm, trên Nhân gian này thực sự có tình yêu chân chính không?

Thời gian không ngừng trôi, thời hạn hội võ một tháng chỉ còn lại hai ngày cuối cùng. Mười sáu võ sĩ còn lại ở trên lôi đài đang chờ đợi bốc thăm để tiếp tục đấu tiếp. Hai ngày nữa, trên lôi đài sẽ biết được ai là võ sĩ đệ nhất trong thiên hạ.

Ở trên lôi đài, một bên là các môn chủ của Nhân Gian Chính Đạo cùng các trưởng lão. Đương nhiên Thanh Âm Nhã Các cùng Phật môn đều không tham gia vào hội luận võ này. Bên kia là các môn chủ ma đạo, gồm cả Thiên Long, Hỏa Phượng của Thiên Thần Đàn cùng các hộ pháp. Dĩ nhiên, duy nhất Liễu Dật không thuộc Nhân Gian Chính Đạo hay Ám chi ma đạo nên đứng giữa hai phe trên lôi đài.

Cùng lúc đó, lão giám trường mang các thẻ trúc ghi tên đã chuẩn bị sẵn đi vào…..

Đúng vào lúc chuẩn bị rút thẻ, đột nhiên một âm thanh long trời lở đất vang lên. Thanh âm vang từ rất xa, tựa như xảy ra một vụ nổ cực kỳ lớn, nếu không chẳng thể xuất hiện một âm thanh lớn như vậy.

Trong và ngoài lôi đài, mọi người bất giác đờ người nhìn về hướng âm thanh truyền tới, thanh âm đó xuất phát từ phía Tây Nam, hình như vang ra từ bên trong lãnh địa Ma tộc, nháy mắt bầu trời bị một đám ma khí khổng lồ bao phủ, nhưng nếu nhìn kỹ, thực sự không phải ở trong lãnh địa của Ma tộc, mà là từ Phong Đô Quỷ Thành, xa về phía nam Ma tộc.

Phong Đô Quỷ Thành nằm sát ranh giới quản hạt của Ma tộc, nhưng lại không nằm trong phạm vi thế lực Ma môn, Ám môn, cũng như Huyết môn, nơi đó chính do Địa phủ quản lý. Lúc này, ma khí ùn ùn tỏa ra mọi hướng, nhanh chóng đổ về Phù Hoa Sơn Trang, mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn đám ma khí khổng lồ cuồn cuộn tràn tới.

Chuyện gì đã xảy ra? Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, một luồng ánh sáng đen kịt cực nhanh lướt qua đầu mọi người, hạ xuống lôi đài. Một kiếm giả Ma môn thương tích đầy mình đến quỳ trước Ngạo Thiên cúi đầu nói: "Môn chủ! Chuyện không hay rồi, bên trong Phong Đô Quỷ Thành kề bên chúng ta đột nhiên xảy ra một vụ nổ lớn, vô số tử linh mang theo độc chướng trùng trùng thoát ra, lúc này tất cả mọi người đang toàn lực kháng cự, nhưng độc chướng quả thật quá lợi hại, huynh đệ chúng ta thương vong trầm trọng".

Ngay lúc đó, Lang Vương phóng vụt lên lôi đài hỏi: "Ngươi nói gì, là Cửu U độc chướng ư?".

Mọi người đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của trung niên thư sinh, đa số không ai biết người này là ai, nhưng cũng có người nhận ra ông ta chính là thủ hộ thần thú của tam giới, Lang Vương.

Người nhận ra Lang Vương chính là Thiên Long và Hỏa Phượng, chủ nhân của Thiên Long Thần Đàn, hai người đứng kế nhau cạnh Ngạo Thiên. Thiên Long mình mặc thanh y trông giống một văn sĩ trung niên, nhưng trong mắt ẩn hiện vẻ tà ác, thân hình tráng kiện, tay cầm một thanh trường kiếm cũng màu xanh. Hỏa Phượng toàn thân vận hồng trang, thân hình toát lên vẻ kiều mị, nhất là ánh mắt trong sáng như nước hồ thu, do vậy dù đã trung niên, nhưng lại ánh lên nét phong tình riêng biệt.

Bọn chúng chăm chú nhìn Lang Vương nhưng không dám mạo hiểm động thủ, không chỉ vì nam nhân thần bí ngồi cạnh ông mà còn vì Kì và Lân, tu vi cũng xấp xỉ bọn chúng đang đứng sau lưng nam nhân này. Tựa hồ Kì, Lân là hộ pháp của y, mà địa vị của Lang Vương dĩ nhiên còn cao hơn hai người nữa. Người của Ma tộc đến đây không nhiều, nếu thật sự động thủ, không ai có thể đảm bảo bọn họ tiêu diệt đối phương, ngay cả khi đối phương bỏ chạy, cũng rất khó bắt được…..

Liễu Dật lấy làm hiếu kỳ, bước tới một bước hỏi: "Lão sư, có chuyện gì xảy ra ư?".

Lang Vương gật đầu nói: "Theo sức nổ thì có thể khẳng định không thể do con người gây ra, theo thần nhớ, trong Phong Đô Quỷ Thành, chỉ tại nơi sâu nhất của mười tám tầng địa ngục mới có Cửu U độc chướng".

Ngạo Thiên bước lên một bước, vội vàng nói: "Xin đại hiệp nói rõ hơn!" Hắn ta tỏ vẻ hết sức lắng, đương nhiên hắn lo là đúng, Phong Đô Quỷ Thành gần Ma Môn nhất, lúc này Cửu U tử linh đã thoát ra, lại mang theo Cửu U độc chướng, nếu không nhanh chóng giải quyết, rất có thể toàn bộ Ma môn bị tử linh độc chướng quét sạch.

Lang Vương gật nhẹ đầu: "Nếu muốn nói cho rõ, phải bắt đầu từ căn nguyên, tức phải quay lại ngàn vạn năm trước đây…".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.