Chỉ cần là người, liền là người bình đẳng, ai cũng không có quyền cướp đi tôn nghiêm và sinh mệnh của người khác. (Cổ Long, ngữ)
“A…” một tiếng kêu thảm thống khổ.
Nhưng hiển nhiên tiếng kêu này không phải của Liễu Dật, bởi vì Liễu Dật đang đứng đối diện với Thất Nguyệt, nhìn cây kiếm lạnh băng, Thất Nguyệt vừa động thủ đã thu hồi cây kiếm, lại một lần nữa thả về eo.
Liễu Dật hốt nhiên phát hiện một vấn đề, nữ tử này tựa hồ so với mình còn cao hơn một ít, chẳng lẽ là dị chủng?
Câu hỏi của Thất Nguyệt tịnh không có chút biểu tình nào: “Cái gì vậy, Sương Nhu?”
Lúc này, một thanh âm ngoài cửa nói: “Bẩm tôn chủ, là hai thám tử của Thần Môn, Sương Nhu xử lý xong người của ám môn phát hiện bọn họ ở cửa nghe trộm.”
Sắc mặt Thất Nguyệt biến đổi một cái, vội hỏi: “Thế người của Thần môn đâu? Có giết hết không?”
Sương Nhu ngừng lại, hồi đáp: “Giết chết một người, người kia thụ thương chạy mất.”
Liễu Dật vội hành lễ nói: “Cô nương, nếu không giết tôi, thế Liễu Dật thật muốn cáo từ rồi, bằng hữu có thể đang đợi gấp.” sau khi nói xong, tỏ ra cũng có chút nôn nóng.
Thất Nguyệt nhìn vẻ nôn nóng của Liễu Dật, mắt hạnh liếc một cái, nói: “Chẳng lẽ cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Liễu Dật vội cúi đầu nói: “Lẽ ra, lẽ ra, là tiểu sinh thất lễ trước, tịnh không cho rằng cô nương không dám giết tôi.”
Thất Nguyệt nhìn bộ dạng gấp rút của Liễu Dật, tựa hồ quả thật có việc, nhưng cô lại không thể tha cho người trước mắt này, lạnh nhạt nói: “Ta cho ngươi hai con đường, thứ nhất, là chết, thứ hai, là thành thân với tôi.”
Liễu Dật bối rối phe phẩy cây quạt, nói: “Lựa chọn thứ nhất này, tôi khẳng định không dám đáp ứng, tại hạ chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, chạy không thoát khỏi ham muốn hồng trần, tự nhiên đối với hồng trần đầy quyến luyến, không thể coi nhẹ sự sống.”
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, hỏi: “Thế ngươi sẽ chọn con đường thứ hai? Hãy lấy ta đi!”
Liễu Dật càng phẩy quạt gấp hơn, nói: “Cái này thì càng không thể, vạn lần không thể, tiểu sinh đã có vợ chưa cưới rồi, làm sao cưới được, còn chờ ơn thứ ba của cô nương, tha tiểu sinh một cái, hoặc giả cô nương xuống dưới lầu kiếm người khác mà lấy, lúc này thật là tuyệt vời!”
Thất Nguyệt tấn tốc bạt xuất trường kiếm, tức giận nói: “Thư sinh chết tiệt, ngươi xỏ ta, làm như bản tôn chủ cầu ngươi lấy ta! Hôm nay ta phải lấy cái đầu của ngươi!”
Hốt nhiên, cửa bị mạnh mẽ mở ra, Sương Nhu chạy vào nói: “Tôn chủ! Không thể…”
Thủy Nhi tức giận hỏi: “Có gì mà không thể?”
Sương Nhu chạy tới bên cạnh Thất Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Tôn chủ, việc này đã bị thám tử của Thần môn nhìn thấy, phải như giang hồ này một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện xấu đồn ngàn dặm, như quả giết chết hắn thế này… e rằng tôn chủ không giữ được danh tiết.”
Thất Nguyệt buông kiếm, dẫm chân một cái, tức giận nói: “Người của Thần Môn nếu dám nói lung tung, Thất Nguyệt thề sẽ san bằng núi Côn Luân.”
Sương Nhu nói: “Đó chỉ là lời lo lắng không hay, bất quá chủ ý vừa rồi của tôn chủ không phải là một diệu kế, chỉ cần tôn chủ với hắn thành thân, người của Thần môn dù có ngàn miệng cũng không thể sỉ nhục tôn chủ nửa điểm danh tiết.”
Thất Nguyệt nhìn Sương Nhu, lại nhìn Liễu Dật, tức giận nói: “Ngươi cũng mới vừa nghe đó, thư sinh này thà chết cũng không chịu lấy ta, còn nói đã có thê thất, chẳng lẽ ta đường đường Ma môn tôn chủ lại lấy không được người? Chuyện này truyền ra càng là đề tài để cười đó.”
Liễu Dật nghe được, nghĩ thầm: “Tôn chủ của Ma môn? Ma chủ là Ngạo Thiên, cô ấy chắc là con gái của Ngạo Thiên, Ngạo Thất Nguyệt? Hỏng rồi, thế nào lại **ng chạm với người của Ma môn, người của Ám môn đều đã **ng chạm không ít, người của Ma môn thế nào lại tới, chẳng lẽ trời quả thật muốn diệt Liễu Dật ta sao?
Chính vào lúc này, lại thấy Sương Nhu nhanh chóng xoay quanh bên cạnh Liễu Dật, rồi trở về cạnh người Thất Nguyệt, nói: “Tôn chủ, Sương Nhu đã có một biện pháp tốt, lại có thể khiến người giang hồ không còn tin vịt, cũng có thể khiến thư sinh này từ nay biến mất.” hiển nhiên, Sương Nhu sợ Liễu Dật chạy, đã phong bế huyệt đạo của hắn.
Thất Nguyệt lượm trường kiếm lên, ngạc nhiên nhìn Sương Nhu nói: “Là biện pháp tốt gì, mau nói nghe coi.”
Sương Nhu rút ra một bình tròn bằng bạc, nói: “Thuốc này tên là “Xuyên Trường”, uống vào có thể khiến người thủng ruột mà chết, nếu đắp lên miệng vết thương, có thể khiến cho vết thương vĩnh viễn không liền miệng, cho đến máu me chảy hết mà chết.”
Ngừng một chút, Sương Nhu rút từ eo ra một cây chủy thủ dài nửa xích, chầm chậm bước đến bên cạnh Liễu Dật, lôi ngón tay giữa bên phải của Liễu Dật lên, nhẹ nhàng quẹt một cái, một đạo tiên huyết chảy xuống, Sương Nhu nhìn nhãn thần Liễu Dật có chút sợ hãi, lại lấy ra cái bình bạc đó, nhỏ một giọt chất lỏng trong suốt như nước, lên trên vết thương nơi ngón tay Liễu Dật…
Sương Nhu đi về bên cạnh Thất Nguyệt, cười nói: “Trước kia tôi làm thế này, một người thế này chết cần hai thời thần, không có thống khổ gì, mà lúc máu chảy hết không có vết thương nào, cho nên có thể nói là thiên tai, hoặc là dị bệnh.”
Thất Nguyệt hốt nhiên cười, gật đầu nói: “Ta minh bạch rồi, sau khi ta và hắn bái đường, liền có thể chết. Ta chỉ cần nói phu quân bị bệnh chết, như thế đúng là lưỡng toàn kì mĩ, không có lời đồn đại nào.”
Sương Nhu cong eo một cái, nói: “Tôn chủ, thánh minh.”
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, dùng thân kiếm nâng mặt Liễu Dật lên, yêu mị cười nói: “Nhìn xem phu quân đáng thương này, sau hai thời thần sẽ biến mất tại thế giới này, chậc, chậc, thật là đáng thương.”
Liễu Dật giận dữ nhìn Thất Nguyệt, như quả ánh mắt có thể giết người, thế thì mười Thất Nguyệt đều chết dưới ánh mắt của Liễu Dật, Thất Nguyệt nghiêng đầu nhìn Liễu Dật, nói: “Muốn nói lắm hả?” nói xong, trường kiếm điểm liên tiếp hai bên yết hầu Liễu Dật.
Liễu Dật ho mạnh một cái, nói: “Ta không đáng thương, đáng thương là các ngươi, các ngươi mỗi người đều tự xưng là ma tộc chính thống, thủ tọa Ma môn, nhưng từ nhỏ chỉ biết giết người, mưu hại người, các ngươi nghĩ coi chính mình nhiều năm như vầy, có thu hoạch gì, đã làm qua chuyện gì khiến mình vui vẻ chưa? Ha ha ha!”
“Liễu Dật tuy chỉ là một người bình thường, nhưng hai mươi năm qua, ta đã sống đầy đủ, ngắm hoa nghe mưa, uống rượu say mèm, bên cạnh ta còn có bằng hữu, có huynh đệ, chúng ta cùng đi qua mưa gió, cùng trải qua khó khăn trong đời người, biến thành quen thuộc, Liễu Dật không cô độc, Liễu Dật có Cát Lợi Nhi, các ngươi có biết cái gì là yêu không? Mười mấy năm, các ngươi cũng có lẽ cái gì cũng không biết, chỉ là một công cụ, công cụ giết người, các ngươi thật đáng thương, thật đáng cười, thật khiến người ta…”
“Câm miệng!” Thất Nguyệt nghe không nổi nữa trường kiếm vung lên, phong bế huyệt đạo của Liễu Dật, thuận tay nói: “Sương Nhu, đi chuẩn bị đồ cưới, trước khi hắn chết, ta muốn cùng hắn bái đường.” nói xong, xoay người đi…
Sương Nhu nhìn Thất Nguyệt đi mất, lại đến bên cạnh Liễu Dật, nhìn Liễu Dật, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn lắm, thế nhưng, mệnh vận đã sớm chú định con đường ta phải đi, không phải do ta chọn lựa.” nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Liễu Dật nhìn hai người, trong lòng đau khổ, nghĩ bụng: “Mệnh vận nắm trong tay các ngươi, bất kì ai đều có lựa chọn, như quả ngươi có dũng khí rời khỏi Ma môn, liền có thể thoát khỏi mệnh vận…
Vào lúc không lâu nữa sẽ âm dương cách trở, Liễu Dật hốt nhiên nghĩ đến Cát Lợi Nhi, cô ta hiện tại thế nào nhỉ? Thời gian qua có tốt không? Nghĩ lại, Liễu Dật hốt nhiên nghĩ đến bao giờ, bao giờ mới có thể mang Cát Lợi Nhi đến chân trời góc bể, cùng nhìn mặt trời mọc lặn, cùng trôi theo dòng nước, cùng nhìn trăng đuổi theo sao, cùng gió thổi bọt biển… đó là mộng sao? Liễu Dật có chút mơ hồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]