Liễu Dật khẽ mở mắt rồi cố hết sức ngồi bật dậy, toàn thân hắn mồ hôi vã ra đầm đìa, miệng thì thở hồng hộc…
“Lão đại, huynh tỉnh rồi à, thật làm đệ sợ chết khiếp đi được.” Thập Kiệt Nhất nhìn hắn nói đầy vẻ quan tâm.
Liễu Dật đưa tay lau mồ hôi, bây giờ hắn mới phát hiện xung quanh giường mình đứng đầy người, Mạc Anh, Cát Lợi Nhi, A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương tất cả đều có mặt. Liễu Dật nhìn A Cửu nói: “Ồ… A Cửu khỏi bệnh rồi à, nhanh thật.”
Cát Lợi Nhi đang ngồi cạnh giường Liễu Dật lên tiếng: “Nhanh gì mà nhanh, huynh đã ngủ bốn ngày rồi, làm chúng tôi sợ chết được. A cửu đã khỏe
rồi, ngược lại huynh lại có vấn đề đấy.”
Mạc Anh hùa thêm vào: “Nếu Liễu công tử không tự tỉnh lại thì ta cũng
vô phương cứu chữa. Hiện tại, mọi việc đã bình thường nên chẳng có gì bất
thường nữa, ta cũng không có nơi để trổ tài.”
Thấy mọi người bàn tán, Liễu Dật ngơ ngác nhìn Cát Lợi Nhi hỏi: “Muội
nói là huynh đã ngủ bốn ngày có phải không?”
Cát Lợi Nhi gật nhẹ đầu đáp: “Đúng vậy, huynh đã ngủ suốt bốn ngày,
trong thời gian đó A Cửu đã hồi phục từ lâu rồi.”
A Cửu đến bên giường hắn và ngồi xuống hỏi thăm: “Ngốc tử, có phải
mệt quá không, chúng tôi gọi như vậy huynh phải tỉnh lại chứ. Chúng tôi cũng
không hiểu tại sao lay mãi mà huynh không tỉnh lại, cho nên làm chúng tôi lo
chết đi được.” Nói rồi nàng lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Liễu
Dật…
Liễu Dật vội giành lấy chiếc khăn từ tay A Cửu nói: “Ta tự lau được.” rồi
nhanh chóng cầm lấy khăn lau mồ hôi.
A Cửu vẫn nói tiếp: “Hình như huynh đã gặp ác mộng, nên miệng liên
tục không ngừng kêu thét. Huynh đã mơ thấy gì mà khủng khiếp như vậy?”
Nghe A Cửu hỏi như vậy khiến Liễu Dật lần hồi tưởng lại giấc mộng mà
hắn vừa trải qua, con người đó trong tâm trí của hắn trông rất quen thuộc, hay
hắn đã chết rồi sao?
Cát Lợi Nhi nghe A Cửu hỏi những câu như vậy lại thấy mặt Liễu Dật
ngẩn ra tò te ra, liền nói: “Thư sinh, thư sinh ngốc! Tôi đừng nghĩ nữa, ăn chút
gì đi.”
Liễu Dật vừa nghe đến hai từ “ăn, uống” trong bụng hắn liền cảm thấy
đói vô cùng, đã mấy ngày chẳng ăn, uống gì nhưng sao hắn lại không có cảm
giác đói?
Trong phòng hắn mọi người cũng dần dần đi ra, Đại Đao Vương cùng
Mạc Anh thì ra rủ nhau ngoài chơi cờ, trong phòng chỉ còn Liễu Dật, Cát Lợi
Nhi, A Cửu và Thập Kiệt Nhất.
Liễu Dật bước xuống giường, lắc đầu, vươn vai và ngồi vào chiếc bàn ở
ngay gần đó nhìn vào những thứ trên mặt bàn hỏi: “Cát Lợi Nhi nấu món ăn
tuyệt vời nào cho huynh đây?”
Cát Lợi Nhi mang những món ăn đã chuẩn bị sẵn bày ra, trả lời: “Mấy
món này muội nấu từ sáng, bây giờ đã nguội hết rồi.”
Liễu Dật cười nhẹ: “Không sao, huynh đói lắm rồi. Có nguội mấy cũng ăn
được.”
Thập Kiệt Nhất nói: “Lão đại, huynh không biết đấy thôi, mấy hôm vừa
rồi ngày nào Cát Lợi Nhi cũng nấu mấy món ngon cho huynh, nhưng mà
huynh thì nằm im trên giường không tỉnh lại để mà ăn, còn đệ thì rất muốn ăn
mà cô ấy không cho. Cuối cùng lại đem đổ bỏ đi hết, nên mấy ngày nay đệ chỉ
có húp cháo thôi, huynh nhìn này có phải đệ ốm đi nhiều không?”
Cát Lợi Nhi cười nói: “Thập Nhất đại ca, huynh không phải là đang tố
cáo muội đấy chứ?”
Thập Kiệt Nhất nghe hỏi mặt liền đỏ bừng, miệng lắp bắp: “Huynh,
huynh đâu có. Huynh chỉ là cảm thấy bất… bất công thôi. Hắc hắc…”
A Cửu tự nhiên ngồi xuống gần cạnh bàn cất giọng kiêu ngạo: “Chỉ là
mấy món tầm thường này thôi sao? Ngày mai ta sẽ trổ tài cho xem.”
Thập Kiệt Nhất nhìn A Cửu, nói với giọng rất kích động: “A Cửu nấu
nhất định rất ngon, hắc hắc…”
A Cửu đưa mắt nhìn Thập Kiệt Nhất vừa đi vừa ỏn ẻn thốt: “Ta sẽ nấu
cho tên ngốc tử này ăn, thử xem giữa ta và Cát Lợi Nhi muội ai nấu ngon hơn”
Nói xong liền quay mặt sang chỗ khác.
Liễu Dật đang đút thức ăn vào miệng tay cũng dừng lại nghĩ : “Tại sao lại
có mùi thuốc súng nồng nặc thế này? Hay là A Cửu lại nổi điên gì nữa đây?”
Cát Lợi Nhi đang ngồi cạnh Liễu Dật, khuôn mặt của nàng giống cười mà
như không cười cũng đồng tình: “Hay đó, tiểu muội cũng muốn thưởng thức
tài nghệ nấu nướng của A Cửu tỷ. Thư sinh luôn phải ăn những món muội nấu
chắc cũng ngán rồi, cũng nên thay đổi khẩu vị chứ.”
A Cửu đáp trả khinh thị: “Ồ, Cát Lợi Nhi muội muội, đến lúc ấy ngốc tử
này chỉ muốn ăn những món tỷ nấu thì muội đừng có hối hận đấy!”
Liễu Dật nghe những lời đối đáp, tự nghĩ hai người này đang nói cái gì
thế? Mình là một con thú cưng chăng? Chắc mình chỉ biết có ăn? Bọn họ lại còn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]