Cả đêm làm mấy chai rượu vang thập niên, rượu đế mấy chục độ đối với Thiên Yết mà nói chỉ giống như uống nước. Nhưng trong phòng tràn ngập mùi rượu, các-bon-đi ô-xít, nhiệt khí cùng tiếng động lớn gần như bức điên hắn, còn phải áp chế buồn bực tiếp đãi đám người hai mặt kia. Bữa tiệc mới bắt đầu hắn đã tưởng nhớ con thỏ nhỏ thường xuyên đỏ mặt kia, lúc bữa tiệc chấm dứt, đi ra cửa bị đêm gió rét buốt thổi qua càng làm sâu sắc thêm nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm. Gần như hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng không để đầu óc suy nghĩ, hắn lái xe thẳng tới trường học.
Thiên Yết từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh cô độc lớn lên, không phải không có bạn cùng lứa mà là bạn cùng lứa căn bản không dám chơi với hắn. Hắn một mình sống đến mười tám tuổi, đã sớm tập thành thói quen cô độc, đột nhiên một con thỏ ngốc nghếch chạy tới, còn lo lắng hỏi han hắn: "Buổi chiều cậu ngủ lâu như vậy, cậu bị bệnh sao?"
Hắn cảm thấy con thỏ nhỏ có lẽ sẽ sợ hắn, tránh không thân cận quá với con thỏ nhỏ, ai biết con thỏ nhỏ còn ngốc nghếch này chạy đến nhà hắn, tự động nhảy vào miệng cọp, hắn liền càng không thể cứu vãn, thẳng đến đêm đó không khống chế được ăn nó.
Hắn biết hoàn cảnh của mình đặc thù, con thỏ nhỏ theo hắn có thể không có cà rốt ngon để ăn ( Hãy nghĩ theo cách của bạn =)))),nhưng hắn lựa chọn tin tưởng chính mình. Nếu hai tay của hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-ket-thien-yet-tieu-cong-chua-cua-ac-ma/3201726/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.