Sau khi xác định Đường Đường đối với kỳ động dục phản ứng không quá kịch liệt, Hàn Dật Phong rốt cục không kéo cậu tiêu hao thể lực nữa, sinh hoạt hai người cũng trở lại quỹ tích bình thường.
Nhưng Đường Đường gần đây lại càng ngày càng nôn nóng, thường xuyên mất ngủ, thật vất vả ngủ được, lại hay mơ những giấc mơ khó hiểu.
Vì vậy tiểu gia hỏa cũng rất phiền muộn, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Rốt cục có một ngày, Đường Đường nửa đêm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy hình xăm trên lưng càng lúc càng đau.
Lặng lẽ đứng lên chạy vào phòng tắm, xốc lên quần áo mới phát hiện hình xăm nguyên bản màu đen đã triệt để biến thành màu đỏ.
Thân thể chậm rãi nóng lên, phát nhiệt, một cỗ cảm giác trống rỗng mà nóng lòng kỳ dị lan tràn, Đường Đường ngồi xổm trên mặt đất, vô thức nức nở thành tiếng, một cảm giác không rõ chạy khắp thân thể, khó chịu muốn chết, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể bất lực buộc chặc hai chân, cố gắng muốn khắc chế loại xúc động này.
"Đường Đường." Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, Đường Đường ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt của Hàn Dật Phong.
"Chủ nhân." Đường Đường theo bản năng lao vào lòng Hàn Dật Phong, như một tiểu động vật bị thương mà run nhè nhẹ.
Hàn Dật Phong do dự vươn tay ôm lấy cậu, biết rõ nên đẩy ra, nhưng vẫn không nỡ lòng, mình vừa rồi bị đánh thức, đi đến cửa phòng tắm thì thấy tiểu gia hỏa đang đáng thương cuộn mình trên sàn nhà, đôi má bị dục cầu nhuộm đến ửng đỏ, lại chỉ biết cắn môi nhỏ giọng nức nở.
“Không chịu nổi?” Hàn Dật Phong nhỏ giọng hỏi.
Đường Đường lắc đầu, khó chịu đến sắp khóc.
Trong ý niệm của tiểu sủng vật, tác dụng duy nhất của bản thân mình là thỏa mãn dục vọng của chủ nhân, cho đến bây giờ chưa từng biết làm sao giảm bớt loại tình huống kỳ quái lúc này của mình.
“Ngoan, đừng khóc.” Hàn Dật Phong ôm cậu đến trên giường lớn, nhẹ nhàng kéo ra thân thể co cuộn thành một đoàn của cậu.
Do dự một chút, vẫn là cúi đầu hôn lên cánh môi cậu.
Đường Đường trừng to mắt, có chút không xác định chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu gia hỏa bờ môi ngọt ngào mềm mại, Hàn Dật Phong như bị mê hoặc, không tự chủ được càng hôn càng sâu.
Đèn bàn nơi đầu giường lan tỏa ánh sáng nhạt nhòa ái muội, Hàn Dật Phong ôm Đường Đường trong lồng ngực, vươn tay giúp cậu giảm bớt dục vọng khó nhịn.
Nói không rõ rốt cuộc là cảm giác khó chịu hay vui thích, khiến cho Đường Đường vô thức tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể trắng nõn nhiễm thượng sắc hồng, đôi mắt đen láy trong suốt cũng trở nên mờ mịt hơi nước, như một tiểu yêu tinh dụ hoặc.
Theo một lần ma sát thật mạnh, Đường Đường rốt cục run rẩy phóng thích, xong lập tức mềm yếu tựa vào ngực Hàn Dật Phong, đại não trống rỗng.
“Còn khó chịu không?” Hàn Dật Phong giúp cậu lau thứ trên thân, ôn nhu hỏi.
“Tôi vào nhà vệ sinh.” Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu, rồi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Giúp cậu ấy là vì cái kỳ động dục chết tiệt kia, nhưng còn hôn thì sao? Đây rõ ràng là hành vi chỉ giữa những người đang yêu mới có, vì sao bản thân lại có thể tham luyến thứ xúc cảm mềm mại lại ngọt ngào kia, còn cảm thấy chưa đủ, thậm chí muốn càng nhiều...
Đáp án chỉ có một.
Trong phòng tắm giằng co nửa giờ, Hàn Dật Phong rốt cục bình ổn được cỗ khô nóng kia của mình, sấy tóc rồi về phòng ngủ.
"Chủ nhân." Đường Đường đang ôm đầu gối ngồi trên giường lớn.
“Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Hàn Dật Phong ngồi vào bên cạnh cậu.
“Muốn ngủ trên giường lớn.” Đường Đường thật cẩn thận mở miệng, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Chỉ một buổi tối!"
"Thật?" Đường Đường nghe vậy ngẩng mạnh đầu, trong mắt đầy vẻ vui sướng.
"Thật." Hàn Dật Phong xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.
“Tôi cũng thế." Đường Đường ôm cổ anh, “Tôi cũng chỉ để cho một mình chủ nhân hôn!”
Hai người nằm trên giường đối mặt, khoảng cách rất gần rất gần, gần đến mức trong mắt chỉ có thể chứa hình ảnh nhau.
Thật lâu, Đường Đường nhắm mắt lại, lông mi thật dài dưới ánh trăng run rẩy.
Hàn Dật Phong đem cậu kéo vào lòng, cúi đầu hôn thật sâu, ôn nhu thương tiếc, lại tràn đầy thâm tình.
Sáng ngày hôm sau, Đường Đường vừa mở to mắt, đã bị hôn đến thiên hôn địa ám.
“Buổi sáng tốt lành.” Lo lắng nếu tiếp tục nữa tiểu gia hỏa sẽ ngất luôn, Hàn Dật Phong chỉ đành lưu luyến buông cậu ra.
"Ngô...." Đường Đường chớp chớp mắt, hạnh phúc sắp ngất.
Trước khi gặp Đường Đường, Hàn Dật Phong chưa từng nghĩ đến mình vậy mà cũng sẽ có quan hệ tình cảm, nhưng một khi đã gặp, lại chỉ hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều đem tiểu gia hỏa khống chế trong phạm vi tầm mắt của mình.
"Chủ nhân gần đây làm chuyện gì cũng đi theo tôi.” Tại cửa hàng tiện lợi mua xong nước tương về, Đường Đường trong thang máy gặp Lâm Cảnh mua thức ăn cho cún về, vì vậy rất phiền muộn phàn nàn với người ta.
“Cậu phải thông cảm a.” Lâm Cảnh đập vai cậu, “Lão xử nam luôn thực đáng sợ mà!”
“Ừm.” Đường Đường cực kỳ đồng ý gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng nói, "Ờm, thân vương rất xấu rất lợi hại, anh đừng để bị khi dễ, phải cẩn thận một chút."
“… Ừ, cám ơn cậu.” Lâm Cảnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó ra vẻ thoải mái cười cười.
Sau khi về đến nhà, Tây Mặc đang ngồi trên ghế salon xem báo, Lâm Cảnh đứng ở cửa ra vào còn chưa kịp đổi dép lê, tiểu bạch cẩu đã bay nhào đến trên người cậu, làm nũng muốn ăn bánh bích quy cho cún.
"Ngoan, tao rửa tay đã!” Lâm Cảnh đem cún con đặt lên salon.
Cún con dùng miệng ngậm túi bánh bích quy, vung ra bốn cái chân ngắn cũn chạy đến trước mặt Tây Mặc—— mở giùm đi!
Tây Mặc thò tay gõ đầu nó —— giả trang mảnh mai cái gì, sư tử còn có thể cắn chết, còn cắn mở không được một cái túi nhựa!
Tiểu cẩu không để ý tới hắn, kéo lấy túi nhựa ngồi xổm ở cửa ra vào đợi Lâm Cảnh.
“Anh vì sao không giúp nó mở ra." Lâm Cảnh từ nhà vệ sinh đi ra, quả nhiên rất bất mãn nhìn Tây Mặc.
“Gấu gấu gấu!” Tiểu cẩu rất đắc ý.
"..." Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi, chó tử thần thuần chủng cư nhiên ăn bánh bích quy cho cún, cũng không sợ mất mặt!
Chó tử thần ở cửa địa ngục từ khi ra đời, thức ăn chỉ có nội tạng mèo, bất quá tiểu bạch cẩu gần đây cảm thấy bánh bích quy cho cún tựa hồ cũng không tệ lắm, vì vậy không cẩn thận một cái, ăn hơi nhiều.
“Sao mày tham ăn quá vậy!” Lúc Lâm Cảnh phát hiện thì đã trễ, ôm nó có chút dở khóc dở cười.
Tiểu bạch cẩu bụng căng tròn vo, hữu khí vô lực nấc một cái.
"Sắp chết a?" Tây Mặc thò tay chọt bụng nó, đổi lấy một trận thê lương gào thét.
"Không cho anh đụng tới nó!” Lâm Cảnh đem cún con ôm vào lòng che chở, mình thì mặc áo khoác đổi giày.
"Đi đâu?" Tây Mặc hỏi cậu.
“Bệnh viện thú y, nếu không nó ăn bể bụng thì làm sao, bánh bích quy sẽ nở ra đó.” Lâm Cảnh lo lắng muốn chết.
Tây Mặc thở dài, đi theo cậu cùng ra cửa.
Phố đối diện có một viện thú y tại gia, tiểu cẩu đầu tiên bị chích rồi bị trút thuốc vào mồm, lăn qua lăn lại một hồi, cụp đầu ỉu xìu.
"Không sao, về chờ đi tiêu hết đồ trong bụng thì tốt rồi.” Bác sĩ đem tiểu cẩu nửa chết nửa sống trả lại cho Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đau lòng ghê gớm, bồng nó thật cẩn thận đi về.
Đang qua đường một nửa, tiểu cẩu chợt cảm thấy bụng kịch liệt đau nhức một trận —— muốn đi xuỵt xuỵt.
"Lê Tư Đặc!" Lâm Cảnh không ngờ cún con đột nhiên chạy đi, mắt thấy phía trước dòng xe cộ tấp nập, Lâm Cảnh sốt ruột, chỉ mải lo cho tiểu cẩu, cư nhiên chạy đuổi theo.
Bên tai truyền đến thanh âm phanh xe chói tai, Lâm Cảnh đầu óc mơ màng, chỉ thấy một chiếc xe lao về phía mình!
Đau đớn trong tưởng tượng không đến, lúc hoàn hồn lại, mình đã đứng trên nóc tòa nhà cao tầng nhất, trên đường cái loạn thành một đống, quay đầu, vừa vặn đối diện đôi con ngươi màu đỏ của Tây Mặc.
Đối mặt thật lâu, Lâm Cảnh không nói một lời, xoay người đi xuống lầu.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc kéo lại cậu, "Thực xin lỗi."
“Có gì mà phải xin lỗi.” Lâm Cảnh tránh né hắn, "Anh đã cứu tôi, tôi hẳn là phải cảm ơn anh mới đúng."
“Anh không phải cố ý lừa gạt em, ma pháp của anh, còn có thân thế của anh.” Tây Mặc theo sát phía sau ôm lấy Lâm Cảnh, "Nghe anh giải thích được không?"
Quỷ hút máu khí lực lớn kinh người, Lâm Cảnh không giãy dụa nữa, nhưng vẫn không chịu nhìn hắn.
"Anh thích em." Tây Mặc hôn vành tai xinh xắn của cậu, "Tiểu Cảnh anh thực sự thích em."
“Đủ rồi!” Lâm Cảnh dùng sức tránh hắn, "Cút!"
Tây Mặc ngẩn ra tại chỗ, hiển nhiên không thể ngờ được mình ôn nhu tỏ tình lại đổi lấy thô bạo cự tuyệt như vậy.
“Anh rốt cục muốn gì,” Lâm Cảnh có chút không khống chế được cảm xúc, “Anh muốn gì tôi đều cho anh, xin anh đừng có lừa gạt tôi nữa!”
“Em cảm thấy anh đang lừa em?” Tây Mặc biểu tình phức tạp nhìn cậu.
Gương mặt Lâm Cảnh tái nhợt không có bất kỳ biểu lộ nào, trong mắt lại tràn ngập không tin tưởng.
“Anh muốn gì em cũng cho anh?” Hồi lâu sau, Tây Mặc đột nhiên cười ra tiếng.
Lâm Cảnh cắn môi, nhìn ánh đèn phía xa không nói lời nào.
“Vừa rồi em nói, anh muốn gì em đều cho anh.” Tây Mặc vươn tay nâng cằm cậu, cười vẻ mặt tà ác.
Nhìn răng nanh trong miệng hắn ẩn ẩn phát sáng, Lâm Cảnh có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Anh muốn em.” Tây Mặc ghé vào bên tai cậu thì thầm, "Bảo bối, chúng ta ân ái đi."
Lâm Cảnh quật cường không chịu nhận thua, thế nhưng thân thể vẫn là không tự chủ được run nhè nhẹ.
Khi vừa gặp hắn, thật sự cho rằng từ nay về sau sẽ hạnh phúc, không nghĩ tới kết cục lại có thể châm chọc đến vậy.
Tây Mặc vươn tay ôm lấy Lâm Cảnh, từ lầu ba mươi nhảy xuống, nhoáng cái liền trở về tòa thành của mình.
Bên chiếc giường hoa lệ nở tầng tầng lớp lớp hoa hồng, trên trần nhà là chùm đèn treo thủy tinh cổ xưa, Lâm Cảnh gắt gao nắm chặt ga giường, không muốn để lộ sợ hãi của mình.
"Sợ?" Tây Mặc ngồi bên giường, đưa tay tháo nơ trên cổ mình.
Lâm Cảnh nhắm mắt lại không chịu nhìn hắn.
“Vật nhỏ quật cường, bất quá, anh có rất nhiều phương pháp khiến em khuất phục." Tây Mặc cúi đầu, răng nanh lạnh như băng ở bên xương quai xanh cậu nhẹ nhàng cọ xát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]