Trong căn hộ nơi C thành trống trơn, cửa sổ mở toang, trên bàn trong phòng khách bày mấy miếng mì xào ăn chưa hết và nửa lon coca, TV mở, bộ điều khiển từ xa bị ném trên đất nằm lẻ loi trơ trọi, vừa nhìn là đoán được đã xảy ra chuyện.
Tây Mặc cảm giác đại não mình trống rỗng, mì xào trên bàn vẫn còn ẩn ẩn bốc hơi nóng, mình nếu đến sớm dù chỉ năm phút, nói không chừng tên ngu ngốc kia đã không có việc gì... Sống mấy ngàn mấy vạn năm lòng chưa từng nổi sóng, đột nhiên trong tích tắc đã biết cái gì gọi là sợ hãi, nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu Lâm Cảnh rơi vào tay Grint, sẽ có kết cục gì.
Nhìn phòng khách bừa bộn một đống, đôi con ngươi trong suốt như hồng mã não của Tây Mặc, từng chút từng chút biến thành màu đỏ sẫm sâu không thấy đáy, lòng dâng trào quá nhiều cảm xúc, lại không tìm được điểm bộc phát, đành phải trong tâm tình gần như điên loạn, tay trái ngưng tụ một quả cầu năng lượng, hướng cái bàn trà trong phòng khách hung hăng ném tới.
Mặt bàn kính yếu ớt không chịu nổi một kích, trong khoảnh khắc liền biến thành một đống mảnh nhỏ.
Quang Minh chi vực lớn như vậy, mình phải đi đâu tìm đây?
Ngay lúc Tây Mặc cảm giác mình sắp phát điên, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Anh tên khốn này! Ở trong nhà tôi làm cái khỉ gì!”
Trên đời này, ngoại trừ tên ngu ngốc kia, còn ai vào đây dám gọi mình tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-huyen-dai-luc-he-liet-bo-1-huyet-toc-du-hoac/2167666/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.