Trong ngục thất đại hình tọa lạc ở hậu đường võ lâm, Tôn Quách hết ngồi rồi lại đứng đi tới đi lui. Sự bồn chồn của Tôn Quách buộc Khán Như phải hỏi :
- Thúc thúc là Võ lâm Minh chủ, sao gặp lão ma đầu Đại Chu Thiên lại sợ hãi quá vậy?
Tôn Quách nhăn mặt :
- Nha đầu chẳng biết gì cả. Thúc thúc của ngươi vì sự an nguy của mọi người mà chịu lép vế, nhường chức danh Minh chủ cho lão ma đầu đó. Nếu như thúc thúc không tùy cơ ứng biến mà cứ khăng khăng hám cái danh hão Minh chủ võ lâm thì bây giờ tất cả mọi người hổng còn sống trên cõi đời này đâu.
- Nói vậy thúc thúc vì mọi người à?
Tôn Quách gật đầu :
- Tất nhiên thúc thúc vì mọi người rồi. Chứ nếu chỉ có một mình thúc thúc thì...
Tôn Quách bỏ lửng câu nói ở đó.
Khán Như hỏi tiếp :
- Một mình thúc thúc thì sao?
Tôn Quách nạt ngang :
- Con nha đầu này. Nếu như một mình thúc thúc ngươi thì thì... thúc thúc đâu có phải nghe ngươi hỏi.
Khán Như trố mắt ngơ ngác trước câu đáp của Tôn Quách.
Lệ Hoa choàng tay qua vai Khán Như :
- Như nhi, con còn nhỏ chưa hiểu hết mọi chuyện đâu. Quả thật Tôn thúc thúc của con vì tính mạng của mọi người mà chịu nhẫn nhục đó thôi.
- Vậy hả mẹ?
Lệ Hoa gật đầu :
- Con đừng hỏi thúc thúc nữa. Hãy để thúc thúc nghĩ phương kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-hoan-lanh-nhan/2026204/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.