Lão bộc tuy thấy Thanh Thanh với sắc diện toát ra sát khí đằng đằng nhưng vẫn bình thản, từ tốn nói :
- Thanh Thanh... tiểu thư có thể lấy mạng lão, dù lão chết cũng không hối tiếc, chỉ mong tiểu thư hãy bảo tồn sinh mạng cho công tử!
Thanh Thanh rít lên bằng giọng căm phẫn :
- Ta đã làm gì Tôn huynh nào mà lão lại thốt ra câu nói đó?
Nàng hừ nhạt lườm lão bộc. Bất chợt nàng lại thay đổi thái độ, miệng điểm một nụ cười.
Sự thay đổi thái độ của Thanh Thanh càng khiến cho Tôn Quách bồn chồn lo lắng hơn. Y nghĩ thầm :
- Mình vừa thoát được ả la sát Tình Tú Tú thì lại gặp mụ chằn Liệt Hỏa Thần Nữ. Cái số ứng mạng võ lâm của Tôn Quách chỉ gặp toàn những chuyện rắc rối thôi sao?
Trong khi Tôn Quách suy nghĩ thì Mộc Thanh Thanh đã rút cây trâm cài tóc.
Ánh sáng vàng chói của cây trâm đập vào mắt Tôn Quách khiến y càng lúng túng lòng dạ rối bời, nhưng chẳng biết phải hành động đối phó như thế nào, với lại y đang bị bế huyệt nên chỉ biết lấy mắt mà nhìn!
Lão bộc nhìn Thanh Thanh không chớp mắt!
Thanh Thanh ôn nhu hỏi :
- Tại sao lão lại muốn Thanh Thanh giữ lại cái mạng của Tôn huynh?
Lão bộc khẳng khái đáp lời nàng :
- Tôn công tử khác với những người khác!
- Khác như thế nào?
- Những gã mà tiểu thư sát tử chỉ là những hạng người háo sắc, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-hoan-lanh-nhan/2026191/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.