Một ngọn gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào thư phòng của Mãn Đình Phương thổi tắt ngọn bạch lạp. Bóng đêm nhanh chóng trùm lên tất cả. Mãn Đình Phương vén rèm bước xuống thềm cửa. Nàng định đánh đá lửa thắp lại giá bạch lạp thì cảm nhận có ai đó đã ở trong thư phòng của mình.
Đình Phương nghiêm giọng hỏi :
- Tôn giá là ai?
Câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng thì một lưỡi kiếm sáng ngời ánh thép đã xuất hiện, áp vào chiếc cổ trắng ngần của nàng.
- Phu nhân đừng vọng động mà thiệt thân!
- Vạn chưởng môn đó à?
- Chính là lão phu!
- Tại sao chưởng môn phải làm vậy? Đường đường là một chưởng môn đáng lý ra phải đàng hoàng vào cửa trước, sao lại có hành tung bất minh chứ?
- Lão phu có cớ của lão phu! Gã tiểu tử tân Minh chủ đã đến Hoa Sơn cùng với Nghiêm Lệ Hoa!
Đình Phương cướp lời Vạn Bá Thành :
- Và chưởng môn chẳng còn đất dung thân nên nửa đêm đột nhập vào thư phòng của Đình Phương?
- Lão phu quá vãng phu nhân trong tình cảnh này vì nguyên cớ riêng!
- Chưởng môn không nghĩ đột nhập thư phòng của Đình Phương là hồ đồ sao?
Và càng hồ đồ hơn khi chưởng môn lại khống chế Đình Phương. Thật ra ý chưởng môn muốn gì?
Đình Phương vừa nói vừa đẩy lưỡi kiếm ra xa.
Vạn Bá Thành nghiêm giọng nói :
- Lão phu muốn cổ vật Long cốc!
Chưởng môn không nói ra, Đình Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-hoan-lanh-nhan/2026183/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.