Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57
Chương sau
Lý Tú hai tay run rẩy nhận lấy di chiếu từ Mặc Liên, có chút không tin được vào mắt mình. Nhưng hắn đã ở bên cạnh hầu hạ Tôn Diệm lâu như vậy rồi, sao lại không thể nhận ra nét chữ và kí hiệu đặc biệt của cơ chứ? Mặc Liên quả thực không nói dối Lý Tú, chiếu chỉ này vốn dĩ là tự tay Tôn Diệm viết, thế nhưng đó là trước khi hắn bắt đầu nghi ngờ Mặc thị và Lương gia. Sau khi cho ám vệ đi điều tra trên dưới người nhà Mặc gia, Tôn Diệm đã bí mật đổi lại di chiếu truyền lại ngôi vị cho Tôn Hiên. Hắn luôn cảm thấy có lỗi với Tôn Hiên vô cùng, mọi thứ đáng lẽ ra phải thuộc về hắn đều bị tước đi, tất cả những gì nhận lại chỉ là sự hoài nghi và lạnh nhạt của phụ thân mình.Và cũng bởi vì thân phận cao quý của Tôn Hiên mới đủ tư cách trở thành tân đế của Đại Chu. Nhưng mọi thứ chưa kịp chuẩn bị xong thì hắn đã bị Mặc Thịnh và Lương Bác Văn tính kế, lưu lạc ở Ninh Quốc. Mặc Liên nhìn sắc mặt của Lý Tú cũng có chút cảm thấy hả hê, hắn ta ra sức giúp đỡ Tôn Hiên lấy lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn đáng ra phải thuộc về mình, nhưng cuối cùng thì sao? Cho dù đến cuối cùng Tôn Diệm nghi ngờ Mặc Liên nàng ta, nhưng cũng không nỡ tước đi địa vị của Tôn Vĩnh. Di chiếu này vốn được Tôn Diệm viết ngay sau khi lập Mặc Liên làm Hậu, mà khi ấy, nàng ta cũng có mặt ở đó. Tình cảm của Tôn Diệm dành cho Mặc Liên khi đó, sâu đậm vô cùng. Nàng ta trăm tính ngàn tính cũng không ngờ sẽ có một ngày Tôn Diệm quay trở về, mà bên cạnh lại còn xuất hiện nữ nhân mà nàng ta ghét thấu xương. "Hoàng hậu nương nương, di chiếu này..." Lý Tú bất lực nhìn Mặc Liên, cuối cùng cũng dần chấp nhận sự thật tàn khốc này. Lão đã không đòi lại công bằng cho Cố Hoàng hậu và Đại hoàng tử rồi. Nương nương dưới suối vàng làm sao có thể nhắm mắt xuôi tay đây? "Ngươi mau nhanh chóng báo cho bên Lễ bộ đi. Bổn cung mệt rồi." "Vậy... nô tài xin được cáo lui trước." Bóng dáng Lý Tú nhanh chóng khuất dần sau đại môn, cả cung điện rộng lớn lúc này chỉ còn bóng dáng gầy gò, cô độc của Mặc Liên. Nàng ta đã gây ra quá nhiều tội lỗi không thể thứ tha rồi. Kể từ lúc Tôn Diệm mất tích, không một đêm nào nàng ta có thể yên tâm chợp mắt. Những người bị nàng ta hại chết đều lần lượt tìm đến muốn lấy mạng nàng ta. Những tiếng kêu gào thảm thiết, từng người từng người ngã xuống làm bậc đệm để nàng ta ngồi vào ngôi vị mẫu nghi thiên hạ này khiến Mặc Liên luôn cảm thấy lo sợ, bất an.Đặc biệt là cái chết của Cố Hoàng hậu năm xưa, tuy nàng chưa bao giờ nằm mộng thấy Phương Tình, nhưng nàng ta luôn cảm nhận được dường như Phương Tình chưa bao giờ rời đi, nàng ta vẫn luôn ở gần đây, chờ lấy thời cơ rồi lấy mạng Mặc Liên nàng. Mặc Liên run rẩy nâng lấy chén trà bên cạnh, nước trà trong vắt đã sớm lạnh ngắt. "Người đâu, mau thay một tách trà khác cho bổn cung." "Dạ." ....................... Năm Thuận Thánh thứ 19, Hiếu Khánh Thái hậu băng thệ. Sau đó không lâu, Thuận Thánh Đế băng hà, an táng tại lăng Thiền Định, Thái tử Tôn Vĩnh đi theo giữ tròn đạo hiếu 3 năm. Tất cả những phi tử trước đây của Thuận Thánh Đế đều được đưa đến Bảo Hòa Viên. Trong cung lúc này chỉ còn lưu lại Mặc Liên cùng Ninh Qúy phi Ninh thị. Bởi vì xuất thân cao quý của Ninh Qúy phi, Mặc Liên nào dám đưa nàng ta đến Bảo Hòa Điện? Nếu động đến Ninh Quốc lớn mạnh, e là sẽ có chuyện không hay xảy ra. "Mẫu hậu! Tại sao người lại muốn đưa con đến lăng Thiền Định giữ hiếu 3 năm chứ? Nhi thần không đồng ý!" "Tham kiến thái tử điện hạ." Tôn Vĩnh tức giận xông vào đại điện của Mặc Liên, tang y trên người vẫn còn chưa được cởi bỏ. "Các ngươi mau lui ra rồi đóng cửa lại cho bổn cung." Mặc Liên lạnh nhạt nhìn bóng dáng hài tử của mình, cau mày phất tay áo cho tì nữ lui ra ngoài. "Con đó, mau nhìn lại bản thân lúc này xem! Có còn ra cái thể thống gì hay không? Bổn cung muốn con đi Thiền Định giữ hiếu 3 năm chính là để cho người đời nhìn thấy con hiếu thuận với Tiên đế. Con nghĩ bản thân mình có thể đủ tư cách để trở thành đế vương rồi sao? Con đừng quên bên cạnh con vẫn còn Tôn Hiên! Nó là đích trưởng tử của trung cung Cố Hoàng hậu và Tiên đế! Con đừng nghĩ chỉ cần có di chiếu của phụ hoàng con là đủ. Còn phải chiếm được lòng tin của đám quan lại trong cung và người dân trên khắp Đại Chu!" "Nhưng mẫu hậu người...!" Mặc Liên đồng tử sắc lẹm liếc sang Tôn Vĩnh. Lệnh của nàng ta thì cứ im lặng mà làm theo là được rồi? Tại sao lại cứ muốn phản kháng lại như vậy cơ chứ? Cho dù có là hài tử của nàng ta thì nàng ta cũng không ngại loại bỏ luôn đâu! Mặc Liên này chỉ cần những người biết nghe lời mà thôi. Dù sao thì nàng ta cũng phải chỉ có mình Tôn Vĩnh là con! "Nhi...nhi thần biết rồi. Nhi thần xin cáo lui, mẫu hậu cũng nghỉ ngơi đi ạ." Tôn Vĩnh không can tâm nhìn mẫu thân của hắn, cuối cùng cũng chỉ có bất đắc dĩ rời đi. Áp lực của Mặc Liên tạo ra quá lớn, hắn không dám chống lại. Dù sao thì hắn cũng hiểu rõ sự tàn độc và vô tình của mẫu thân hắn. Sau khi Tôn Vĩnh rời đi, cả hoàng cung rộng lớn lúc này đã hoàn toàn thuộc về Mặc Liên. Tuy vướng phải không ít phản đối từ quần thần trong triều về việc đồng ý để cho Mặc Liên buông rèm nhiếp chính, nhưng bọn họ cũng chẳng thể thay đổi được gì.Tuy hiện tại Thái tử vẫn chưa đăng cơ kế thừa đại thống, Mặc Liên vẫn được tôn phong làm Hoàng Thái hậu, hai hài tử còn lại của nàng ta cũng được tấn làm Hòa Thân vương và Vinh Thân vương. ....................... "Điện hạ, người trong cung truyền tin ra Thái tử đã đến lăng Thiền Định giữ hiếu 3 năm, trong cung lúc này chỉ còn lại Hoàng hậu à...là Thái hậu và Ninh Thái phi." Tôn Diệm ngồi bên cạnh cười mỉa mai, nữ nhân mà hắn yêu thương nhất...cuối cùng lại đâm sau lưng hắn. Thái hậu? Ha! Nực cười, thật quá nực cười rồi !"Điện hạ, ngài có dự tính...?" "Không vội, ta tự có kế hoạch riêng." Tôn Hiên nhìn ra bên ngoài, vệt ráng chiều nhuộm đỏ buông hờ xuống trước cửa. Mây trên trời vẫn thững thờ trôi, xung quanh không gian im ắng có thể nghe được cả tiếng kim rơi. . Ngôn Tình Hay Cứ bình tĩnh...mọi thứ đều đang theo đúng quỹ đạo của nó.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57
Chương sau