Tôn Hiên và Cẩm Đào dẫn theo binh lính đi về phía đông, trong lòng không ngừng âm thầm cầu nguyện cho Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm bình an trở về.
"Cẩm Đào, ngươi vẫn còn yếu, ngoài trời lại rét lạnh như vậy, mau mặc thêm áo vào đi"
Tôn Hiên quay người nhìn Cẩm Đào, lại thấy cơ thể gầy yếu của nàng run lên từng đợt, trong tim nhói đau.
Nàng ấy đi theo hắn đã lâu như vậy, dành tất cả tình cảm cho hắn, thế nhưng hắn lại chẳng làm được gì cho nàng ấy. Điều này khiến Tôn Hiên dằn vặt rất lâu. Nếu như không phải do hắn, có lẽ Cẩm Đào bây giờ đã sống hạnh phúc bên một nam nhân nào đó, bình bình lặng lặng ở bên nhau đến cuối đời. Chứ không phải ngày đêm chỉ biết đến chém giết, toàn thân đều là vết thương lớn nhỏ, bàn tay lại thô ráp, chai sạn.
"Những vị huynh đệ phía sau cũng không có áo ấm để mặc, vậy thì ta cũng không thể nhận áo của ngài"
Cẩm Đào ngước mặt nhìn Tôn Hiên, có chút vui sướng không nói thành lời. Thế nhưng sau cuộc đi săn này, chính là ngày cử hành đại hôn của điện hạ và Trầm Y Thư.
Ý trời sớm đã định nàng và điện hạ không thể ở bên nhau, hà cớ lại cứ phải dày vò nhau lưu luyến không quên?
Rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ? Cớ sao nàng là người đến trước, là người xuất hiện trước, vậy mà Trầm Y Thư lại là người có được sự dịu dàng của điện hạ, có được tình cảm của người?
Ta vốn chẳng màng đến giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-hau-yeu-co-phuc-thu/1664204/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.