Chương trước
Chương sau
Tôn Hiên dẫn theo đoàn người đến chuồng ngựa cách đó không xa, đằng sau là một hàng dài vương gia quý tộc cùng các quan lại.
Hưng Kiến vi trường nằm ở thành An Dương, bao quanh đều là đồi núi hiểm trở, cũng vì vậy mà có rất nhiều thú hiếm của lạ. Tôn Diệm trước đây vốn chẳng biết đến nơi này, chỉ là một lần cùng Phương Tình cải trang trốn ra ngoài cung du ngoạn liền phát hiện ra nơi này. Sau này Tôn Diệm bắt đầu chán ghét Phương Tình, cũng ghét bỏ luôn cả nơi thảo nguyên bạt ngàn này.
Tôn Bắc cũng đã quay về từ biên giới Nam Giao, quả như lời đồn của thiên hạ, bên cạnh chàng còn xuất hiện thêm một mỹ nhân bách niên nan ngộ, bách bàn nan miêu.
Khi sương tái tuyết, liễu mĩ như yên, nguyệt mi tinh nhãn, song đồng tiễn thuỷ, quả là một mĩ nhân câu hồn đoạt phách, tựa như tiên nhân giáng trần. Khó trách Tôn Bắc Tướng quân nổi tiếng lạnh lùng lại yêu thích nàng.
"Hoàng huynh, để ta giới thiệu một chút, nàng là Yển Nhạc Tranh, biểu muội của Thác Bát Đạt Luân Tĩnh phu nhân"
Tôn Bắc nắm chặt lấy tay Yển Nhạc Tranh, nhàn nhạt giới thiệu cho Tôn Diệm.
"Ồ?"
Tôn Diệm nghe lời Tôn Bắc giải thích, tò mò nhìn sang vị cô nương đứng bên cạnh Tôn Bắc. Ra là công chúa của tộc Thác Bát Đạt, trông nàng cũng rất hợp với hoàng đệ của hắn a. Chi bằng ban hôn cho hai người họ?
"Ra là công chúa của tộc Thác Bát Đạt"
Yển Nhạc Tranh tựa tiếu phi tiếu chăm chăm nhìn Tôn Diệm, nhanh chóng hành lễ phúc thân, sau đó cũng chẳng để tâm đến hắn mà tiến lên phía trước chọn ngựa.
Yển Nhạc Tranh sinh ra tại thảo nguyên, tính cách phóng khoáng, khác với các nữ tử trong kinh thành. Tôn Bắc vốn dĩ không muốn để nàng đến đây, âu cũng là vì sợ Yển Nhạc Tranh gặp nguy hiểm. Nhưng nàng cũng chẳng màng quan tâm đến, một mực nài nỉ cầu hắn đưa nàng đi cùng.
Đi săn có biết bao thú vị cơ chứ? Nàng trước đây khi còn ở thảo nguyên Thác Bát Đạt, cũng rất hay cùng các huynh đệ tỉ muội thi nhau cưỡi ngựa, bắn cung a!
"Tranh Tranh, nhớ cẩn thận"
_______________
Lương Bác Văn và Mặc Thịnh chậm rãi theo sau, ánh mắt cẩn trọng nhìn chung quanh. Ở khu vực săn bắn này, ngoài trừ thị vệ canh giữ được bố trí khắp nơi thì còn có toán quân tạo phản của Mặc Thịnh. Nhưng lại chẳng ai phát hiện ra được sự khác thường, âu cũng là vì bọn chúng đã sớm trà trộn khắp nơi và linh hoạt giấu mình đằng sau những tán cây cỏ rậm rạp.
"Thái sư, ngài cảm thấy kế hoạch này có thành công không?"
Mặc Thịnh quay đầu nhìn Lương Bác Văn, hỏi nhỏ. Hắn cũng không dám chắc kế hoạch này thành công, nhưng dù sao cũng phải liều một phen, ai mà biết được vận may sẽ xảy đến cơ chứ?
Được ăn cả, ngã về không.
"Tể tướng đừng quá lo lắng, dẫu sao thì trong tay chúng ta cũng có quân đội của Dã quốc và Nam Đại quốc"
Lương Bác Văn âm trầm tiếp lời Mặc Thịnh. Đối với đoàn quân mà Dã quốc đưa đến thì hắn cũng không mấy lo lắng đến. Nhưng quân của Nam Đại quốc thì không như vậy!
Thống lĩnh quân của chúng là Tuệ Mẫn- Đại trưởng công chúa Nam Đại, người giữ một nửa binh phù của Nam Đại quốc. Bệ hạ của Nam Đại vốn không biết đến kế hoạch này, cũng không thể ngờ muội muội của mình lại âm thầm làm ra chuyện tày trời này.
Tuệ Mẫn trước đây gặp từng kiên quyết muốn gả cho hắn, điều này khiến Lương Bác Văn sợ rằng nếu hôm nay kế hoạch này thành công, nàng ta nhất định sẽ ép buộc Mặc Thịnh phải để hắn rước nàng ta về phủ.
Vậy thì còn Nghiễn Kiều?
"Tướng quân cứ đi trước, ta có công chuyện cần dặn dò"
Lương Bác Văn quay người chạy nhanh về phía ám vệ đang đứng gần đó.
"Các ngươi lập tức quay về lều trại ở phía Tây, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải bảo vệ Nghiễn Kiều Quận chúa thật an toàn, nếu không các ngươi cứ liệu mà nộp mạng cho ta"
Ám vệ nghe xong liền lập tức rời đi, một đường thật nhanh đến lều trại của Nghiễn Kiều.
______________
Tôn Triết lẳng lặng đi theo sau nghe thấy cuộc trò chuyện của Lương Bác Văn và ám vệ, chàng cảm thấy cũng thật nực cười đi.
Hắn cấu kết với ngoại quốc, lập bè chia phái nhằm lật đổ phụ thân- bào huynh của cô cô, vậy mà lại làm như hắn thật sự thương yêu người, muốn bảo vệ người chu toàn?
Tôn Triết khinh thường nhìn Lương Bác Văn, chẳng mảy may để tâm đến loại rác rưởi như vậy. Hắn biết hôm nay là ngày kế hoạch của đám quân tạo phản kia diễn ra, hơn nữa còn có không ít quân binh được điều động đến.
Nhưng bên của Mạc Vi Nhã cũng không vừa, Tôn Hiên đang dẫn quân trên đường đến đây, trong tay hoàng huynh là tấm binh phù hoàn chỉnh của Đại Chu. Một nửa được tìm thấy ở lăng của An Viên, nửa còn lại là âm thầm trộm lấy từ phủ của Nghiễn Kiều cô cô.
Hơn nữa, Mạc Vi Nhã cũng đã từ phía của Hinh quý phi Ninh Tịnh Hương mà móc nối được với Định quốc, lấy thêm được 2 vạn quân binh, người chỉ huy là Tư Giao cô nương cùng Lục Đình.
Nhưng nhiều binh nhiều linh cũng không thể chắc chắn được điều gì, nếu như có chuyện không may xảy ra, vậy thì cũng chỉ khiến cho nhiều người phải bỏ mạng.
_______________
Bên này, Mạc Vi Nhã cùng Ôn Duyệt phu nhân đang tán gẫu thưởng trà. Đột nhiên tim nàng nhói đau, cả người đều ớn lạnh khác thường, tách trà trên tay vô lực rơi xuống, hại cho A Huyên giật thót.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
A Huyên ân cần hỏi han chủ tử, trong lòng cũng bất an theo nàng.
"A Huyên, ngươi mau bảo A Mục chuẩn bị ngựa và kiếm cho ta. Ta phải đến chỗ phụ thân và huynh trưởng ngay bây giờ. Mau đi!"
A Huyên vâng lời liền nhanh chóng rời đi, Ôn Duyệt phu nhân vẫn đang tò mò nhìn nữ nhi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng hỏi nàng.
"Nhã nhi, con có chuyện gì giấu mẫu thân sao?"
Mạc Vi Nhã kinh ngạc nhìn mẫu thân, lúc này nàng mới nhận ra trong lều vẫn còn mẫu thân nàng. Nhưng nàng chẳng kịp giải thích, lo lắng lấy ra từ trong bao nhỏ một chiếc lệnh bài được điểm bằng những hoa văn tinh xảo kì lạ.
"Mẫu thân, nếu hôm nay có chuyện gì bất trắc xảy đến, người hãy cầm tấm lệnh bài này, cùng với phụ thân, huynh trưởng và người trong tộc âm thầm cđi tới biên giới giữa ta và Định quốc. Ở đó sẽ có người nhận ra lệnh bài này, mở cửa cho mọi người vào lãnh thổ Định quốc. Đến lúc đó cứ giữ chặt lấy lệnh bài tìm đến Bệ hạ bên đó, ngài ấy sẽ giúp mọi người. Mẫu thân hãy nhớ thật kĩ lời con nói, không được chờ con!"
Nói rồi, chẳng kịp đợi cho Ôn Duyệt phu nhân kịp phản ứng, Mạc Vi Nhã đã nhanh chóng đi thay y phục dễ cử động rồi thúc ngựa cùng A Mục rời đi.
"A Huyên, hãy nhớ những lời ta dặn dò, lệnh bài ta đưa cho muội nhất định phải giữ chặt bên mình!"
Mạc Vi Nhã nhanh chóng cưỡi ngựa về phía trường săn, bên cạnh là A Mục cũng đang lo lắng thúc ngựa đi bên cạnh.
"A Mục, nếu như có chuyện không hay xảy ra, ta sẽ huýt sáo ra dấu cho ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định phải dẫn phụ thân và huynh trưởng của ta đến chỗ mẫu thân. Ở đó đã có người mà ta bài trí"
A Mục chỉ biết "ân" một tiếng, cố gắng kìm cho nước mắt không rơi xuống. Tiểu thư hi sinh nhiều đến vậy, có mấy ai hay biết?
________________
Khi Mạc Vi Nhã cùng A Mục đến nơi cũng là lúc Tôn Diệm cùng tất cả mọi người đang vào vị trí chuẩn bị đi săn.
"Nếu như hôm nay ai có thể bắt được nhiều thú hiếm nhất, trẫm sẽ tặng cho kẻ đó ba mẫu đất phong ở thành An Dương này, ba ngàn lượng vàng, ba ngàn lượng bạc!"
"Đa tạ bệ hạ!"
Đám người ở đó nháo nhào nhìn nhau, ít khi bệ hạ lại phóng khoáng ban thưởng như vậy, có ai mà không thích thú cơ chứ?
Tôn Diệm vừa quay đầu liền nhìn thấy Mạc Vi Nhã thì vô cùng ngạc nhiên, nàng sao lại ở đây cơ chứ?
"A Nhã?"
Mạc lão gia hoảng hốt nhìn nữ nhi bảo bối, rốt cuộc con bé định làm gì vậy?
"Phụ thân, huynh trưởng, hai người nhất định phải nghe theo lời của A Mục"
Lời nói vừa dứt, cuộc thi săn bắn cũng chính thức bắt đầu, Tôn Diệm phi ngựa lên trước, rồi đến các vương gia quý tộc cùng quan lại theo sau, mỗi người một phương một hướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.