Chương trước
Chương sau
Trầm phủ...
"Văn Văn, sao lại có mỗi mình con trở về vậy? Thư Thư chưa về sao?"
Trầm Y Văn vừa bước qua đại môn đã nức nở khóc lớn ôm chầm lấy Trầm phu nhân, nghẹn ngào trả lời mẫu thân.
"Mẫu...mẫu thân hức...là Văn Văn không...không quản muội muội thật...tốt hức... nữ nhi chỉ quay đi một lúc liền không nhìn thấy muội muội đâu nữa hức. Nữ nhi đã nhờ người....tìm kiếm nhưng...hức vẫn không tìm thấy!"
Trầm phu nhân hốt hoảng nắm chặt lấy người Trầm Y Văn, hai mắt phiếm hồng, như không tin vào tai mình. Thư Thư của bà có thể đi đâu được cơ chứ?
"Tại sao lại không tìm thấy? Tại sao?!"
Trầm lão gia đang ở trong thư phòng nghe thấy tiếng phu nhân cũng lo lắng vội vàng chạy ra. Liếc thấy Trầm Y Văn một bộ dạng nhếch nhác, hoa lê đái vũ liền có dự cảm không lành.
"Thư nhi đâu?"
Trầm Y Văn liếc thấy phụ mẫu chỉ mực lo lắng cho muội muội của mình trong lòng một mảnh rét lạnh, cô đơn. Nàng ta vịn tay Mễ Nhi bên cạnh, khó khăn lấy ra khăn tay chấm nhẹ đi giọt lệ còn đọng lại nơi khoé mắt.
"Phụ...phụ thân...muội muội tìm không thấy!"
Trầm Y Văn vừa dứt lời thì lão ma ma tâm phúc bên cạnh Trầm phu nhân chạy vào hô lớn, khuôn mặt trắng bệch, lo sợ.
"Lão gia, phu nhân, tam tiểu thư! Tam tiểu thư!"
Trầm phu nhân hốt hoảng chạy ra ngoài, nhìn thấy nữ nhi bảo bối cả người tàn tạ, y phục rách rưới, bất tỉnh nhân sự, cả người vô lực ngã xuống bên cạnh Trầm Y Thư, đau xót chạm nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng ta, trong lòng chỉ hận không thể giết chết những kẻ đã động vào nữ nhi của bà.
"Thư Thư, Thư Thư của ta...!"
Trầm lão gia nhanh chóng cho người mời đích danh Cao thái y trong cung đến xem bệnh, hết thảy đều lo lắng cho vị tam tiểu thư kia. Lão ma ma ban nãy còn lo lắng chạy vào báo tin, bây giờ vậy mà lại thong thả ra bước ra ngoài đại môn, ánh mắt đều là tia ghét bỏ nhìn nữ nhân yếu đuối đang được ám vệ bế vào.
Bị như vậy cũng đáng lắm! Nếu như không phải vì nàng ta được đại hoàng tử để mắt đến, thì nàng ta làm sao có thể nhận được tất cả sủng ái của lão gia và phu nhân chứ? Nếu như không phải do phu nhân chỉ một mực giữ lấy của hồi môn cho nàng ta, đại tiểu thư do một tay lão nuôi lớn cũng không phải chịu thiệt thòi khi gả đi như vậy. Hừ, mà chắc gì nàng ta có thể gả cho đại hoàng tử chứ? Chẳng phải vẫn còn một Chiêu Dao Quận chúa tài sắc vẹn toàn kia sao.
..........
"Phu nhân đừng quá lo lắng, tam tiểu thư là do quá sợ hãi nên mới bất tỉnh, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi!"
"Thật may quá rồi! Ngô ma ma, ngươi mau tiễn Cao thái y ra ngoài đi"
Cao Khắc nhanh chóng thu dọn rồi lui ra ngoài, trước khi hồi cung còn âm thầm nhét vào tay Ngô ma ma một lọ cao bôi trị thương ngoài da cho Trầm Y Văn.
Sau khi Cao thái y được mời đến xem bệnh cho Trầm Y Thư, Trầm lão gia liền cho người lôi Trầm Y Văn ra trước đại điện phạt trượng. Tất cả đều là bởi vì nàng ta không trông chừng muội muội thật tốt, suýt chút nữa làm ô uế thanh danh Trầm gia, phá đi mối hôn sự của Trầm Y Thư và Tôn Hiên.
.........
"Đại tiểu thư, kế hoạch thất bại rồi! Nhị tiểu thư còn bị lão gia phạt hai mươi trượng, may mắn giữ lại được nửa cái mạng!"
Trầm Tuyết Nghiên ngồi trên ghế quý phi mỉm cười nhạt nhẽo nhìn hoa viên bên ngoài điện. Trầm Y Thư, coi như ngươi phúc lớn mạng lớn.
"Ngươi đem thuốc bôi đến cho nhị tiểu thư, cầm nhiều một chút, muội ấy không chịu được đau. Còn nữa, nhanh chóng thủ tiêu bọn người kia đi, đừng để lộ ra Văn Văn là kẻ đằng sau, mọi chuyện...cứ chọn bừa một người mà đổ lên"
"Vâng, tiểu thư"
..........
Tôn Diệm sau khi đưa Mạc Vi Nhã hồi phủ liền cho người đi điều tra chuyện của vị tam tiểu thư kia. Cuối cùng vậy mà lại phát hiện ra Châu Vũ Công chúa vì ghen tị với Trầm Y Thư mà sai người làm chuyện xấu xa. Nhưng sau đó bộ tộc Hi Nhĩ Cát ở phía tây ngỏ lời cầu hôn với công chúa hoàng tộc Tôn thị, Tôn Diệm không do dự mà chấp thuận, gả Châu Vũ Công chúa cho tộc trưởng của tộc Hi Nhĩ Cát làm phu nhân, gạch bỏ tên nàng ta khỏi hoàng tộc.
Chuyện này vừa êm đi không lâu thì trong cung loan tin có người sử dụng tà thuật. Hơn nữa còn là dùng trên người Uyển tần đang được sủng ái nhất hậu cung. Khiến cho trên dưới hậu cung đều là rối loạn, lo sợ. Hinh Quý phi vừa phát điên thì Uyển tần trúng tà thuật. Mà hơn hết cả hai người bọn họ đều từng là nữ nhân được thánh thượng sủng ái nhất.
..........
"Mạc Vi Nhã, Lục Đình, ta cầu xin hai ngươi, hãy giúp ta bảo vệ đứa nhỏ này. Nó là tất cả những gì mà ta có, ta cầu xin hai ngươi đó!"
A Uyên nức nở quỳ rụp xuống chân Mạc Vi Nhã hèn mọn cầu xin, phong phạm của nữ nhân chốn hậu cung sớm đã không còn. Bây giờ tất cả những gì nàng ta quan tâm đến chỉ có tiểu hài tử bên trong nàng, hoàn toàn bỏ mặc ân sủng cùng hận thù trước đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.