Chương trước
Chương sau
A Uyên giật mình nhìn Mặc Liên, cẩn thận kiểm tra chung quanh tẩm phòng không còn một bóng người.
"Hồi bẩm nương nương, bên lão gia đưa tin, Trầm Lại bộ Thượng thư, Lương Thái sư, Quách Đại học sĩ, Hà Tào vận Tổng đốc, Chương Thiếu phó đã đồng ý theo phe. Còn về việc Lục gia....còn đang suy nghĩ. Bên phía Mạc Thái uý e là sẽ không chấp nhận"
A Uyên cúi thấp đầu nói nhỏ, trong lòng vẫn luôn cảm giác bứt rứt, khó chịu, sợ hãi.
Nàng vốn không có ý định tạo phản, nhưng biết phải làm sao đây? Nàng chỉ là con chó trung thành của Mặc gia, chủ muốn gì, tớ có thể làm trái sao?
"Được rồi. Ngươi cài người vào Mạc phủ theo dõi cho ta, bất cứ hành động nào cũng phải thông báo lại!"
"Nô tì đã biết"
A Uyên nhanh chóng lui xuống, Mặc Liên nhắm nghiền hai mắt xinh đẹp, lười biếng nằm trên trường kỉ hoa lệ, hai tay buông thõng, mệt mỏi thở hắt ra một tiếng.
Xin lỗi....
................
"A Uyên cô nương!"
Vị ma ma già nhanh chóng chạy đến gần A Uyên, khuôn mặt hớn hở như bắt được vàng, hai tay cứ nắm chặt lấy hà bao không buông.
"Chuyện điều tra đến đâu?"
Lão ma ma ghé sát tai A Uyên nói nhỏ, ánh mắt vẫn liếc nhìn xung quanh để ý.
"Quả nhiên như cô nương nói, năm đó Mặc phu nhân quả thực hạ sinh một vị tiểu thư, nhưng vì sợ Mặc lão gia chán ghét mãi không hạ sinh được đích tử mà tung tin vị tiểu thư đó vừa sinh ra đã ốm yếu, bệnh tật quấn thân, cuối cùng bất hạnh chết yểu. Sau đó liền âm thầm, bí mật giao cho vị nhũ mẫu già ở Liêu Dương nuôi dưỡng"
Lão ma ma nhìn sắc mặt đã tối sầm lại của A Uyên, cả người bất giác sợ hãi, run rẩy. Chẳng lẽ...A Uyên cô nương chính là vị tiểu thư bất hạnh kia của Mặc gia?
"A Uyên...cô nương?"
A Uyên cười lạnh nhìn về phía điện Thịnh Âm xa hoa, mĩ lệ của Mặc Liên.
Cùng phụ cùng mẫu, vậy mà một người được sống trung nhung lụa, trở thành mẫu nghi thiên hạ vạn phần tôn quý, một người lại chỉ là con chó hoang trung thành bị chán ghét.
A Uyên nàng sẽ cam tâm sao? Nàng sẽ phải trơ mắt nhìn mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình cứ như vậy mà bị chiếm đoạt sao?
Nàng nhất định phải đòi lại những gì vốn thuộc về nàng, trả lại cho bọn họ những nỗi đau đớn, bất hạnh, uất ức mà nàng phải chịu năm xưa!
A Uyên liếc nhìn lão ma ma trước mặt, rút từ trong túi áo ra một hà bao nhỏ rồi lấy ra ba thỏi vàng.
"Làm phiền Vịnh ma ma rồi"
Vịnh Lập cười hớn hở nhận lấy vàng, chỉ kịp "đa tạ" một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
..............
"Nương nương! Nương nương!"
Tố Cẩm vội vã chạy vào tẩm cung của Mặc Liên, khuôn mặt tái nhợt, run rẩy nhìn nữ nhân kiều diễm trên đôn mộc.
"Không có phép tắc!"
Mặc Liên ngồi trên đôn mộc nhìn xuống Tố Cẩm đang run lên từng đợt vì sợ hãi.
"Nói đi, chuyện gì?"
Tố Cẩm cúi thấp đầu, khó khăn thốt lên lời.
"Nương...nương nương...nô tì nghe nói A Uyên tỷ tỷ...được...được tấn phong làm Uyển tần!"
Choang!
Tố Cẩm run rẩy bò đến bên cạnh chân Mặc Liên nhặt từng mảnh vỡ, ánh mắt cụp xuống không dám nhìn thẳng vào chủ tử nàng ta.
Rốt cuộc A Uyên đang làm cái gì vậy chứ!
Nàng ta lí nào lại quên Mặc Liên tàn độc đến mức nào? Nàng ta điên rồi! Thực sự đã điên rồi!
"Nương...nương nương?"
Mặc Liên thẫn thờ ngồi trên đôn mộc, bàng hoàng nhìn về phía đại môn.
A Uyên phản bội nàng?
Vì sao chứ? Nhưng mà nếu như...chuyện tạo phản!
Mặc Liên siết chặt tay, hai mắt xinh đẹp nhắm nghiền, cả người vô lực ngả ra sau đôn mộc, mệt mỏi ra lệnh cho Tố Cẩm.
"Tố Cẩm, ngươi mang một đôi vòng phỉ thuý, một cặp trâm ngọc và ba thước lụa Tây Dương tiến cống tới cho nàng ta"
"Dạ"
Tố Cẩm nhận mệnh lui xuống, trước khi đi còn to gan lớn mật nhìn thần sắc Mặc Liên lần cuối.
Hoàng hậu nương nương sẽ để yên cho A Uyên như vậy sao?
..............
"Uyển tần nương nương, sau này người liền chuyển đến cung Hy Dương, đây là Ngọc Mai cô nương cùng Tô công công"
A Uyên được Lý Tú dẫn đến cung Hy Dương, đằng sau là hàng dài các cung nữ thái giám. Bây giờ nàng ta đã không còn là một cung nữ bé nhỏ mặc cho người ta hành hạ, chà đạp!
"Đa tạ Lý công công, đây là chút lòng thành của ta"
A Uyên mỉm cười dịu dàng nhét vào trong tay một hà bao tinh xảo, giọng nói trong trẻo ngọt ngào.
"Đa tạ nương nương, vậy nô tài xin cáo lui"
Lý Tú cười nhẹ nhìn A Uyên rồi nhanh chóng rời đi, hà bao trong tay liền đưa cho tiểu thái giám theo sau.
"Đa tạ, đa tạ công công!"
Tiểu thái giám hai mắt sáng ngời nhận lấy hà bao, nhanh tay cất vào túi áo. Quả nhiên lựa chọn năm xưa đi theo Lý công công thật đúng a!
..............
"Tiểu thư, phía Lục tiểu thư đưa tin!"
A Mục chạy nhanh vào tẩm viện Mạc Vi Nhã, cẩn thận liếc nhìn chung quanh rồi khoá cửa.
"Chuyện gì?"
Mạc Vi Nhã nằm trên trường kỉ, trên tay đang giữ một quyển "Kinh Kim Cương", ánh mắt lơ đãng nhìn về bức hoạ đối diện.
A Mục đi đến bên cạnh Vi Nhã, cung kính đưa thư cho nàng, sau đó nhanh nhẹn pha một bình trà Ân Thi Ngọc Lộ vừa được tiến cống.
"Ồ"
Vi Nhã cười nhạt nhìn phong thư trên tay, khẽ gấp lại rồi đưa cho A Mục đi tiêu huỷ.
"Tiểu thư...vậy Lục gia tính sao?"
A Mục e dè nhìn Vi Nhã, cẩn thận dò hỏi. Lục gia bây giờ cũng đã thông đồng cùng Mặc Thịnh tạo phản, vậy Lục Đình sẽ như nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.