Hôm sau phải xuống núi, đêm khuya hôm ấy, thế mà Tạ Dụ Lan lại phát bệnh rồi.
Trên đỉnh nhà trúc, Tạ Dụ Lan chỉ khoác một chiếc áo mỏng, tóc chưa buộc mà xoã ra, 3000 sợi tóc đen nhiễm sương bạc dưới ánh trăng. Hắn một tay cầm một thanh kiếm gỗ đào không biết lấy ra từ chỗ nào, một tay đặt ở sau lưng, chân trần mà đứng, sắc mặt xơ xác tiêu điều: “ Này!”
Lão Lục đầu trọc: “……”
Mấy tên ám vệ: “……”
Lão Lục không dám đến gần, vặn tay kêu: “Cái đó…… Đại sư? Đại sư! Với cái độ cao như thế ngài đứng có chút nguy hiểm, chi bằng xuống dưới nói chuyện……”
“Làm càn! yêu quái phương nào!” Tạ Dụ Lan nhăn mày lại, đuôi mắt giương lên, kiếm gỗ đào thẳng tắp chỉ về hướng đầu lão Lục, “Hoa ngôn xảo ngữ, gây hại khắp nơi, xem ta hôm nay thu phục ngươi thế nào!”
Lão Lục: “……”
Lão Lục xoa xoa cái đầu trọc, thở dài nói: “ Vậy, xin hỏi đại sư, ta là cái con yêu quái gì?”
Đôi mắt trong trẻo của Tạ Dụ Lan nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu mới nói: “ Thì ra là con cóc tinh sao? Tự nhiên sinh linh, hóa hình không dễ, thế mà ngươi lại không biết quý trọng một lòng hướng thiện, làm hại một phương khiến cho bách tính oán than khắp trời……”
Lão Lục tai trái nghe phu nhân nhà mình lải nhải, tai phải nghe huynh đệ nhà mình nhỏ giọng nói:“ Cái này trước kia chưa từng xuất hiện nha? Phải diễn như thế nào đây?”
Lão Lục một tay che miệng, thấp giọng nói: “Diễn! Chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/1002295/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.