Hắc mã Tần Lân cũng không biết chủ nhân nhà mình đang nói cái gì, nhưng ngựa có nhân tính, nó biết chủ nhân đang vô cùng không vui.
Nó hoảng hốt quay đầu, bước đi vừa ổn vừa nhanh, đuôi ngựa ở sau quơ đi quơ lại, trên cổ còn treo một chuỗi trang sức bện thủ công, trên bề mặt thêu chim ri cùng cây quýt. Đó là đồ của Tạ Dụ Lan mấy năm trước tự tay làm cho nó, Tần Lân thích vô cùng, vì cái này mà chủ nhân còn từng ăn ghen với nó mấy ngày liền.
Hắc mã phun hơi thở, vui vẻ mà há miệng, Tạ Dụ Lan dựa vào trong lồng ngực của nam nhân phía sau, rất nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn cảm thấy không thể nào hiểu nổi, trên người nam nhân này có một cỗ hương vị rất quen thuộc. Nếu phải nói cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, hắn cũng nói không ra được nguyên cớ.
“Có khỏe không?” Tần Lam Chi chủ động mở miệng, hắc mã Tần Lân vì thể hiện chính mình là một con ngựa tốt bỏ xa các con ngựa khác đuổi không kịp —— với cả cũng chẳng có ai dám đuổi theo. Giờ này khắc này hai người đã ném người khác ra phía sau một khoảng xa.
Tạ Dụ Lan quay đầu, môi thiếu chút nữa đụng tới cằm của nam nhân. Hắn theo thói quen duỗi tay ra sờ sờ hình dạng xương cằm sắc bén, trả lời nói: “Ta không sao cả? Ngược lại là đại công tử ngươi, không có việc gì chứ?”
“……” Ánh mắt nam nhân dừng ở đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/1002288/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.