Chương trước
Chương sau

Chỉ tiếc Ngọc La Sát nói ra câu "vẫn ở cùng nhau" không đến nửa tháng, Lục Quân Hi liền ly khai, khiến Ngọc La Sát lật hết bán kính phạm vi mười dặm, cũng không tìm được tung tích của hắn.
Xác thực mà nói, Lục Quân Hi sử dụng bài chiến cuồng, trực tiếp truyền tống đến phó bản đột nhiên xuất hiện xung quanh.
Cái gọi là bài chiến cuồng, chính là vật phẩm có thể trực tiếp truyền tống tới cửa phó bản. Tại kỹ năng của thần hành ngàn dặm không cách nào sử dụng được, tác dụng truyền tống trong nháy mắt của bài chiến cuồng quả muốn nghịch thiên.
Trước lúc hắn truyền tống, đang cùng Ngọc La Sát trò chuyện đề tài liên quan tới võ công.
Lục Quân Hi một bên cẩn thận nghiên cứu giao diện kỹ năng, một bên nghe Ngọc La Sát giới thiệu thực đầy đủ, cuối cùng từ trong lòng lấy ra một quyển bí tịch bìa màu xanh lam. Đương nhiên, hành động này chỉ là che giấu, hắn là lấy trực tiếp từ trong túi trò chơi lấy ra.
"Võ công của ta rất kỳ lạ." Lục Quân Hi mặt than nói "Trên thế giới này có lẽ chỉ có ta có."
Trong mắt Ngọc La Sát chợt lóe một đạo quang mang kỳ lạ: "Chỉ có ngươi?"
Lục Quân Hi khẽ gật đầu, lại nói: "Ngươi nguyện ý học không?"
Tư chất Ngọc La Sát cao như thế, nếu hắn không học được, phỏng chừng trên thế giới này không có người nào học được, như thế thì hắn truyền thừa cho Đại Minh giáo như thế nào được? Lục Quân Hi chuẩn bị lấy Ngọc La Sát làm thí nghiệm trước, xem thử tâm pháp Kiếm Tam Minh Giáo cùng nội công Kim Dung thế giới này như thế nào, sau đó lại tính toán tiếp.
Ngọc La Sát thực sự kinh ngạc, mấy ngày này ở chung, hắn tự nhiên thấy qua võ công Lục Quân Hi quỷ dị tương đương với yêu thuật, thực thần kỳ, lại không phải không thể hóa giải. Thời điểm Lục Quân Hi động thủ, tạo cho hắn cảm giác không phối hợp, giống như là bị thứ gì đó gắt gao đem động tác cố định trên đường.
Nhưng nói chung, loại công pháp này thập phần thần kỳ, nếu như truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cả thiên hạ điên cuồng. Công pháp như vậy, trong thiên hạ chỉ có một mình hắn biết công pháp này, Tây Môn Lục thế nhưng muốn giao cho mình? Ngọc La Sát trong nháy mắt mạc danh vui sướng, không phải vì công pháp thần kỳ, mà là bởi vì quyết định của thanh niên bạch phát.
Ngọc La Sát nghĩ, chính mình thích Tây Môn Lục. Cho nên, Tây Môn Lục nhất định cũng sẽ thích hắn. Nếu không thích.... Hắn không ngại dùng mọi thủ đoạn.
Sự thực chứng minh, người thế giới này có thể tu luyện tâm pháp Kiếm Tam Minh Giáo. Loại tâm pháp này huyền huyễn gì đó, Lục Quân Hi xem không hiểu, thế nhưng Ngọc La Sát có thể xem hiểu nội dung bí tịch hệ thống đưa ra, cũng trong thời gian cực ngắn lĩnh ngộ trước nội dung trọng yếu.

Lục Quân Hi yên lặng nhìn theo dõi hắn trong chốc lát, chẳng những không đem Ngọc La Sát bị nhìn chằm chằm dọa sợ, ngược lại khiến hắn tươi cười càng thêm yêu nghiệt: "Tây môn nhìn ta như vậy, chẳng lẽ trong lòng có ta?"
Nhịn xuống xúc động muốn ha ha, Lục Quân Hi tiếp tục mặt than nói: "Sử dụng chiêu thức cho ta xem."
Dù là Ngọc La Sát thiên tư nổi trội xuất sắc tới trình độ yêu nghiệt, cũng không thể không có sự trợ giúp của hệ thống trò chơi, trong khoảng thời gian ngắn luyện xong sở hữu kỹ năng Kiếm Tam Minh Giáo, hắn chỉ là tính ra và kết luận hai tâm pháp Phần ảnh thánh quyết cùng Minh Tôn Lưu Ly là không thể tu luyện cùng nhau.
Lục Quân Hi nhẹ nhàng gật đầu. Điều này phù hợp với thiết lập trong trò chơi, kỹ năng hai loại tâm pháp này không thể đồng thời sử dụng, người chơi cần chuyển đổi nội công mới được. Người thế giới này không thể chuyển đổi nội công vừa nói, kinh mạch như vậy chỉ có một cái, thay đổi hoàn toàn phương thức vận hành không chỉ cần thời gian rất lâu, cũng hung hiểm cực kỳ, mà nội công tâm pháp Kiếm Tam Minh Giáo độc đáo, bận tu luyện một hồi, có hai loại lựa chọn đó chính là thần --- thần bệnh xà tinh.
Ngọc La Sát sau khi thi triển kỹ năng, hiệu quả so với Lục Quân Hi kém một chút, lại hoàng toàn không có ánh sáng, bề ngoài nhìn qua không khác gì với võ công của thế giới này, trừ bỏ hiệu quả ám trầm ẩn thân hiệu quả quá mức thần kỳ.
Tuy rằng..... Mỗi lần Ngọc La Sát hành động Lục Quân Hi đều có thể nhìn thấy. Cho dù không cùng tổ đội với Ngọc La Sát, Lục Quân Hi cũng có thể nhìn thấy một thân ảnh bán trong suốt, đây là phúc lợi của hệ thống trò chơi biến dị? Đáng tiếc không thể thêm hão hữu, không thì còn có thể xem thử chân chanh chi tâm trong ba lô hắn tác dụng hiệu quả thế nào.
Kỹ năng kiểm soát khác, Ngọc La Sát còn chưa có luyện ra, Lục Quân Hi đối với chuyện đó không nóng nảy có thể từ từ. Hắn cảm thấy xác định đã có thể học tập đủ toàn bộ, còn lại về Minh Giáo mở lớp giảng bài, khụ, học viên chậm rãi sờ soạng liền cũng có.
Bởi vậy khi xuất hiện nhiệm vụ mới, Lục Quân Hi không chút do dự liền đem Ngọc La Sát "vứt bỏ".
Nhiệm vụ: Đại chiến! Anh hùng Vạn An Tự!
Mục tiêu nhiệm vụ: Cứu chưởng môn Lục Đại môn phái bị nhốt trong Vạn An Tự ra.
Thời hạn: còn dư 1 ngày.
Thưởng cho:
Tiền tài đạt được: 50 vàng.

Giá trị hiệp nghĩa đạt được: 500
Điểm cống hiến đạt được: 3000
Minh Giáo danh vọng đạt được: 300
Lục Đại môn phái danh vọng đạt được: 300
Bạn sẽ nhận được những phần thưởng sau đây: Tích chế bảo rương, quyền mở kho hàng.
Ghi chú: Bởi vì hiệp sĩ cách địa điểm phó bản quá xa, lần này phó bản mở ra công năng truyền tống bài chiến cuồng.
Nhìn đến ba chữ "bài chiến cuồng" này, Lục Quân Hi bình tĩnh, nếu không thời hạn một ngày.... Này tuyệt đối là đùa giỡn hắn! Hắn để trong kho một đống đồ vật này nọ, lúc đầu còn tưởng rằng lấy không được, hiện tại cho hắn hi vọng, đó là tất yếu phải hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày cấp 90 này [?].
Vì thế tâm tình Lục Quân Hi tốt lên một chút, Ngọc La Sát nhìn biểu tình trong mắt có thể nói là băng sơn hơi hơi hòa tan nhìn hắn, điều này làm trong lòng Ngọc La Sát rung động một trận.
Ngay lúc Ngọc La Sát tưởng rằng Lục Quân Hi sẽ nói ra cái gì khiến hắn chờ mong, đối phương lại dội hắn một thân nước đá, lạnh thấu tim.
Lục Quân Hi nói: "Ta phải đi, có duyên gặp lại."
Ngọc La Sát tươi cười cứng lại, thanh âm trầm thấp: "Vì cái gì?"
Lục Quân Hi nghĩ nghĩ, cảm giác Ngọc La Sát về sau rất có khả năng sẽ trở thành thũ lĩnh thế lực một phương, lúc này không nên trở mặt, cho nên hắn kiến nhẫn giải thích nói: "Đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng."
Ánh mắt Ngọc La Sát sâu thẩm đứng lên, thanh âm lộ ra có chút âm u: "chuyện quan trọng? Ngươi muốn lấy cớ rời khỏi ta?"

Lục Quân Hi chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh, an ủi sắp sửa thốt ra nuốt trở vào, chỉ là gật gật đầu liền muốn tìm chỗ núp vào sau đó sử dụng bài chiến cuồng.
Ngọc La Sát đi theo phía sau hắn, Lục Quân Hi cũng không có khả năng trực tiếp truyền tống đến Vạn An Tự, kỹ năng có thể nói là đặc biệt, nói tóm lại cũng không phải phạm vi lớn, chung quy trên thế giới này kiếm khí cái gì cũng tồn tại, thế nhưng truyền tống trong nháy mắt này....
Vì không bị xem như yêu quái, Lục Quân Hi bình tĩnh đi đến một mảnh đất nhỏ phía sau. Tọa kỵ tạm thời của hắn còn đang ăn cỏ cùng với tọa kỵ tạm thời của Ngọc La Sát, cho nên mặc dù Ngọc La Sát theo dõi hắn, lại không đến trình độ một tấc không rời, cái này cho Lục Quân Hi có cơ hội sử dụng truyền tống bài chiến cuồng.
Lần đầu tiên có người khiến hắn sinh ra hứng thú, thế nhưng liền chạy như vậy? Ngọc La Sát nhìn không thấy tung tích Lục Quân Hi, bỗng nhiên nở nụ cười, cực kì yêu nghiệt.
Bất quá không quan hệ, hiện tại khiến hắn chạy, chỉ có thể chứng minh bản thân còn rất nhỏ yếu. Chờ hắn sau khi quyền thế ngập trời, Tây Môn Lục còn có thể chạy đi đâu?
Ngọc La Sát cưỡi lên ngựa của hắn, hướng về phía Tây Vực chạy nhanh đi.
Nháy mắt không gian thay đổi Lục Quân Hi bình tĩnh nhìn bốn phía, ban đêm tối như mực đối với hắn mà nói cũng không tính cái gì, cho nên sau khi hắn thấy đối diện một đám người quen, trong lòng cũng kinh ngạc một phen.
Đối diện mọi người Minh Giáo không có công lực mặt than bình tĩnh như Lục Quân Hi, bọn họ vốn là vụng trộm lưu lại đây thừa dịp bóng đêm chuẩn bị cứu người, kết quả vừa đến cửa sau, trước mặt đột nhiên xuất hiện ra một thanh niên bạch phát, thật làm bọn họ hoảng sợ.
Vào ban đêm trước cửa chùa miếu đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi đầu đầy tóc trắng, thực dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến những truyền thuyết không khoa học nào đó.
Tại trước lúc Lục Quân Hi xuất hiện, không có người nào nhận thấy được dị thường.
May mà tất cả mọi người Minh Giáo kẻ tài cao gan cũng lớn, không có xuất hiệ tình huống sợ hãi kêu lên, bọn họ nắm chặt binh khí, âm thầm hết sức phòng bị.
Trương Vô Kỵ tiến lên phía trước một bước, chắp tay nói: "Tại hạ đại giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ, xin hỏi đại danh quý tánh vị này?"
Nếu gặp, vậy liền cùng bọn họ đi vào, quan hệ của Trương Vô Kỵ cùng phái Võ Đang không phải ít, đối với hoàn thành nhiệm vụ có trợ giúp rất lớn. Không thì hắn một người xa lạ chạy vào đi nói muốn cứu người, ai tin? Nếu có tin, ai lại đi cùng với vô danh tiểu tốt?
Lục Quân Hi tâm niệm vừa động, thập phần đạm mạc mở miệng nói: "Tây Môn Lục."
================================
Tác giả có lời muốn nói: Nội dung bỏ qua trọng điểm ta không phải cố ý biến thành truyện ma.[uy!]
Ta liền nói tú ân tú ái liền phải rời xa nhau, này không phải rời xa nha ~ Ngọc giáo chủ đang trong tình trạng hắc hóa, thỉnh chớ quấy rầy ~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.