Chương trước
Chương sau
Tiểu hồ ly nói- Nếu ta chạy trốn như thế, có phải rất vô dụng hay ko?
_ Hài tử ngốc, ngươi đã rất giỏi rồi. Ngươi từng thử phản kháng, thiếu chút nữa tựu thành công. Đều do Mẫn Mặc hỗn đản quá lợi hại, này ko phải là ngươi sai, cho dù tộc nhân của ngươi gặp ngươi cũng sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo- Tô Tử Duyệt nói.
_ Ta đi rồi sau này còn có thể ở gặp ngươi ko?- Tiểu hồ ly dùng đầu cọ bộ ngực mềm mại của Tô Tử Duyệt, làm nũng nói.
Tô Tử Duyệt lặng yên, nàng hơn phân nửa muốn nói rằng ko, nhưng nhất thời vẫn ko nhẫn tâm nói ra. Mà là nói- Ngươi có thể giúp ta mang 1 phong thư cấp phụ mẫu ta ko? Ta ko gấp, chờ ngươi thích ứng cuộc sống bên kia rồi đưa tới cũng được.
Tiểu hồ ly gật gật đầu nói- Ngươi yên tâm, ngươi giúp ta nhiều như thế, ta nhất định hội giúp ngươi đưa tin.
Cứ như vậy, Tô Tử Duyệt ôm tiểu hồ ly đi ra tìm Mẫn Mặc, nói- Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi tìm cổng ra.
Mẫn Mặc nhăn mày cầm khối thịt sau cổ tiểu hồ ly, kéo hắn từ tro lòng Tô Tử Duyệt xách ném xuống mặt đất để cho hắn tự mình đi. Mẫn Mặc lúc này đây ko có mang bất luận kẻ nào theo cùng, hắn cùng tiểu hồ ly theo Tô Tử Duyệt bản tưởng sẽ trực tiếp đi tìm cổng ra, ko ngờ rằng Tô Tử Duyệt lại trước về nhà đi tìm Bạch Khổng Tước. Vậy 4 người nhìn thấy Mẫn Mặc cùng tiểu hồ ly đều có chút giật mình, sắc mặt Mẫn Mặc lại càng khó coi, phỏng chừng đang ở cân nhắc có nên giết người diệt khẩu hay ko.
Bạch Khổng Tước dắt bọn họ tìm cổng ra kia, Mẫn Mặc phát hiện lúc trước hắn mang báo đen chính là truy đến đây thì từ bỏ. Bởi vì khi đó chưa có đi qua sơn động chứa sức lực thần bí, cho nên cũng ko biết nguyên lai Ma đô còn tồn tại 1 loại tảng thạch như vậy. Nghĩ đến đây, Mẫn Mặc tro lòng cả kinh, tảng thạch như vậy ở tro Ma đô đến tột cùng có bao nhiêu? Nếu ko phải nói, Ma đô kỳ thật tồn tại rất nhiều mật thất hoặc cổng ra mà hắn ko biết? Nghĩ đến đây, Mẫn Mặc chỉ cảm thấy ko rét mà run.
Tô Tử Duyệt đưa cho tiểu hồ ly 1 bức thư nói- Mặt trên là địa chỉ nhà ta, nếu ngươi tìm ko thấy tộc nhân của mình, cũng có thể đi tìm phụ mẫu ta, tro đó ta có dặn làm bọn họ chiếu cố ngươi. Bọn họ đều là người rất tốt, nhất định hội thích ngươi.
Tiểu hồ ly dùng miệng ngậm thư Tô Tử Duyệt, cảm kích nhìn nàng 1 cái. Lúc này Mẫn Mặc mở miệng nói- Ngươi từng gọi ta 1 tiếng baba, phụ tử 1 lòng, nay đến thời khắc chia ly ta cũng nên cho ngươi vài vật mới phải- Mẫn Mặc nói đến đây, vung tay lên, liền đem ma lực lúc trước hắn từ trên thân tiểu hồ ly lấy đi đều trả lại cho hắn, hơn nữa còn truyền cho hắn rất nhiều ma lực của mình.
Tiểu hồ ly thu hồi ma lực của mình, liền có thể duy trì hình ảnh mỹ thiếu niên. Hơn nữa bởi vì có được ma lực Mẫn Mặc, nguyên bản lỗ tai trên đầu cũng ko thấy, hắn hiện tại giống như thiếu niên nhân loại. Mẫn Mặc nói- Nếu ko phải ngươi phản bội trước, ta vẫn có thể cho ngươi đứng ở bên người ta cũng ko sao. Bất quá nghĩ lại ta là kẻ thù diệt tộc ngươi, muốn ngươi an phận ở nơi này tiếp tục mà qua, tựa hồ rất ko có khả năng. Có lẽ giống như Tử Duyệt nói, thả ngươi rời khỏi mới là lựa chọn tốt nhất.
Tô Tử Duyệt dặn dò- Ngươi đến bên kia nhất định phải dựa theo cách sống nơi đó, ko thể bởi vì chính mình có ma lực liền xằng bậy, biết ko?
Tiểu hồ ly gật gật đầu, rồi mới đem Tô Tử Duyệt ôm vào tro lòng, ở bên tai nàng thấp giọng nói- Ta sẽ nhớ ngươi, nếu ngươi ở nơi này chịu ko nổi nữa, thì trở về cùng ta, biết chưa?- Tô Tử Duyệt gật gật đầu, tiểu hồ ly lại nâng lên vuốt cằm của nàng, ở trên môi của nàng hạ xuống hôn, rồi ko thèm nhìn sát khí Mẫn Mặc, xoay người ly khai.
Tiểu hồ ly sau khi đi khỏi, Tô Tử Duyệt nhịn ko được khóc lên, bên khóc bên nói- Hắn đi rồi nội tâm ta liền vắng vẻ, có lẽ sau này sẽ ko còn gặp nhau nữa- Nghĩ như thế, nàng khóc lại càng ngây người sầu khổ.
Mẫn Mặc nhìn Tô Tử Duyệt bộ dạng đáng thương như vậy nhịn ko được an ủi nói- Nói ko chừng còn có thể tái kiến, chuyện sau này ko ai nói được.
Sau khi Mẫn Mặc dùng kết giới đem cổng ra phong ấn thượng, Tô Tử Duyệt nghĩ đến bên kia chính là gia đình của mình, khóc thương tâm muốn chết. Bạch Khổng Tước mặc kệ Mẫn Mặc dùng ánh mắt giết người, ôm Tô Tử Duyệt nhẹ giọng an ủi. Sau đó Mẫn Mặc liền mang Tô Tử Duyệt trở về chỗ ở, Tô Tử Duyệt ưu tư mãi cho đến ngày thứ 2 mới khôi phục.
Tô Tử Duyệt tỉnh ngủ thời điểm Mẫn Mặc đã ko thấy bóng người, hắn ở mấy ngày kế tiếp liên tục đều đi sớm về trễ, Tô Tử Duyệt tỉnh dậy thời điểm hắn liền rời khỏi, về cơ bản như đợi nàng ngủ say mới lại trở về. Có đôi khi hắn sẽ cho nàng ngủ thẳng đến hừng đông, nhưng cũng nhiều thời điểm là mặc kệ nàng còn đang ngủ say, trực tiếp xách súng phá đảo hoàng long. Tô Tử Duyệt vì thế thường xuyên kêu khổ liên tục.
Thẳng đến 1 ngày, Tô Tử Duyệt sáng sớm đã bị Mẫn Mặc từ ổ chăn kéo đi ra. Nàng ánh mắt buồn ngủ mông lung oán giận nói- Làm gì, sáng tinh mơ, đêm qua ép buộc tới nửa đêm, còn làm cho ta tưởng sống ko nổi.
Mẫn Mặc mặc kệ nàng oán giận trực tiếp giúp nàng thay trang phục lung tung, khiêng đi ra. Tô Tử Duyệt mơ mơ màng màng cũng ko biết bị hắn ôm đến địa phương nào, cấp nàng tỉnh táo lại thời điểm phát hiện chính mình là ở trên 1 sườn núi, quanh triền núi áp đứng hảo rất nhiều người. Buồn ngủ của nàng 1 chút tất cả đều chạy hết, khẩn trương hỏi Mẫn Mặc đây là có chuyện gì.
Chợt nghe Mẫn Mặc cất cao giọng nói- Ta, Mẫn Mặc, hiện tại tuyên bố Tô Tử Duyệt thê tử của ta cũng là Vương hậu của ta. Ta muốn các ngươi nguyện trung thành nàng giống như nguyện trung thành ta, sau này mặc kệ ở địa điểm nào thời gian gì, nàng đều có thể đại biểu thay ta. Mặc dù có 1 ngày ta mất cũng giống vậy, các ngươi hiểu chưa?- Mẫn Mặc thanh âm to, vang vọng khắp ngõ ngách mỗi mảnh sơn cốc.
Mà dưới triền núi là đó ma quỷ cũng đều phát ra đủ loại tiếng kêu, Tô Tử Duyệt cũng ko rõ ràng bọn hắn loại tê rống này là đại biểu hoan nghênh hay là khinh bỉ. Tro đầu nàng trống rỗng, âm thầm oán chuyện lớn như thế Mẫn Mặc vì cái gì ko trước nói với chính mình 1 tiếng, kết quả làm hại nàng rối bù đến nghi thức sắc phong trịnh trọng như thế.
Kỳ thật này cũng ko gọi là chính thức giống như Tô Tử Duyệt nghĩ, về cơ bản Mẫn Mặc nói xong lời đó đại gia sau đó liền đều tự giải tán. Đừng nói vương miện, thậm chí liền cái vòng hoa cũng chưa cấp Tô Tử Duyệt. Mẫn Mặc đem Tô Tử Duyệt đá về chỗ ở, liền rồi lại đi ra ngoài, liền bị Tô Tử Duyệt gọi lại- Mẫn Mặc, ngươi đứng lại cho ta! Ko giải thích rõ ràng ngươi hôm nay đừng nghĩ ra khỏi cửa này.
Mẫn Mặc nhìn nàng, tựa hồ là đang đợi nàng vấn hỏi. Thế là Tô Tử Duyệt hỏi- Ngươi ko phải nói ta ko xứng làm thê tử ngươi sao? Sao hiện tại lại thay đổi?
_ Lời tức giận ngươi cũng tin sao?- Mẫn Mặc ko nhanh ko chậm phản hỏi.
Tô Tử Duyệt đáy lòng lửa giận liền phất đi lên, hướng hắn hô- Ngươi nói như vậy đả thương người khác, 1 câu lời tức giận cho là đủ giải thích? Ngươi cũng hay thật đó. Hơn nữa, ta còn chưa đáp ứng làm Vương hậu của ngươi, ngươi liền đơn phương công bố đi ra ngoài, này tính là gì?
Mẫn Mặc hảo tính khí ôm Tô Tử Duyệt, kéo nàng ngồi xuống, rồi mới nói- Ngoan, đừng nóng giận, đối đứa nhỏ ko tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.