Chương trước
Chương sau
Tuy rằng nữ nhân đó giãy dụa thời điểm đã cắn khiến cho khố hạ của Mẫn Mặc đau đớn ko thôi, nhưng hắn vẫn đành nhịn xuống. Mẫn Mặc tựa như 1 đứa nhỏ, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt cố nén xúc động xông lên đập vào mỏ hắn 1 cái, nàng là tới cứu tiểu hồ ly, dù có tức giận cũng phải chờ tới xong việc này rồi tính sau. Nàng hít sâu 1 hơi, áp hạ lửa giận tro lòng, đối Mẫn Mặc nói- Ngươi cùng ta ra ngoài, ta có việc muốn nói với ngươi, nơi này ko thuận tiện nói chuyện.
Mẫn Mặc tự nhiên biết nàng tới tìm chính mình là có chuyện cần, chỉ có thể là chuyện con hồ ly kia. Nghĩ đến đây, nội tâm hắn hiện lên 1 tia đắng chát, nếu chính mình ko lôi chuyện tiểu hồ ly ra, chỉ sợ nàng chỉ nghĩ cũng ko thèm nghĩ đến chính mình. Từng đứa nhỏ lúc trước ở bên người hắn Tô Tử Duyệt đều tiễn bước, hắn nhất quyết đem nàng đuổi đi. Đợi tới khi hết giận, hắn vẫn có chút chờ mong Tô Tử Duyệt sẽ tự tìm đến chính mình. Mẫn Mặc cảm thấy dựa tính tình nàng nếu ko nhào tới đến trước mặt mình chửi bới, tuyệt đối sẽ ko chịu uất ức nuốt xuống. Ai ngờ đến nàng thế nhưng vừa đi liền ko thèm trở về, thế là Mẫn Mặc nguyên bản tiêu đi khí nhớ lại liền tuôn đi ra.
Lúc này đây hắn hoàn toàn đem nàng bơ qua 1 bên, hắn có thể ko nghe ko nhìn tới sự tình liên quan đến nàng, nhưng ai ngờ đến cuối cùng hắn vẫn là nhịn ko được tùy tiện tìm 1 cái cớ đem nàng dụ dỗ trở về, cũng là hắn vì mình nhượng bộ 1 chút. Rõ ràng là nàng ko tin hắn như trước đây, là nàng phạm sai lầm trước, lại muốn chính mình cúi đầu, Mẫn Mặc sao hội cam tâm như vậy, thế là hắn muốn cố ý làm 1 màn chọc giận nàng.
Tuy rằng nội tâm ko tình nguyện, nhưng lời này của Tô Tử Duyệt ko thể nghi ngờ như là cho hắn 1 bậc thang giúp hắn đem gậy thịt của mình chịu đủ tàn phá từ tro miệng nữ nhân đó giải cứu ra ngoài. Mẫn Mặc cố ý làm ra bộ dáng lưu luyến đem gậy thịt rút ra, tro khi thực tế lại ở nội tâm vụng trộm nhẹ nhõm thở dài 1 hơi lớn. Hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa chỗ nước bọt nơi khóe miệng nữ nhân đó, ra vẻ vô cùng thân thiết nói- Thật sự là tham lam nha đầu, nước miếng khắp nơi rồi- Mà đáp trả hắn là ánh mắt giết người của nữ tử đó, rất tiếc là ngón tay hắn đã chạm xuống liền bị phập. Mẫn Mặc ngượng ngùng thu hồi tay, liền thấy Tô Tử Duyệt phẫn hận trừng mình.
Tô Tử Duyệt lúc này cách Mẫn Mặc 1 khoảng cách khá lớn, nhưng đem câu nói kia của Mẫn Mặc nghe được nhất thanh nhị sở, nàng 2 đấm nắm chặt, móng tay thâm trầm trát nhập lòng bàn tay, nàng lại hồn nhiên bất giác. Mẫn Mặc thấy Tô Tử Duyệt bộ dạng bức bối ghen tuông tâm tình nhất thời lại tốt lên rất nhiều, lúc trước ko vui cũng nhanh tán đi hơn phân nửa, nhất thời cảm thấy chính mình có nên cho nữ nhân kia cắn thêm vài khẩu ko nữa. Mẫn Mặc đi đến trước mặt Tô Tử Duyệt, cố ý hỏi- Giữa chúng ta còn có cái gì để nói hay sao?
Tô Tử Duyệt giờ phút này đã bị hắn làm tức giận đến đầu óc trống rỗng, tay nàng ko khống chế được hướng tới khuôn mặt anh tuấn của Mẫn Mặc huy qua. Chỉ nghe “Chát” 1 tiếng thúy vang quanh quẩn ở tro hang đá, các cô gái chung quanh tro mắt đều hiện ra vẻ vui sướng, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tô Tử Duyệt sau khi đánh xong, thế này mới ý thức được chuyện xấu. Chỉ thấy tro mắt Mẫn Mặc âm u tử sắc quang lại hiện lên, nàng ở tro lòng thầm kêu một tiếng: Tiêu đời. Giây tiếp theo nàng đã bị Mẫn Mặc đặt ở trên thạch bích. Mẫn Mặc kéo váy da vây bên hông nàng, đem gậy thịt đứng thẳng như trước của mình đưa mạnh vào tro tiểu huyệt Tô Tử Duyệt, cắm thẳng tận đáy. Thời điểm xa cách rất lâu, lại tiến vào địa phương ấm áp này, cảm giác thoải mái làm hắn như mèo nheo lại đôi mắt.
Tô Tử Duyệt nước mắt nháy mắt rớt xuống dưới, khóc nói- Lấy đi ra a… đừng dùng thứ dơ bẩn của ngươi chạm vào ta, lấy đi ra! A…- Tô Tử Duyệt dùng sức ở trên thân hắn đá đánh cào, ko chút nào lay động tới thân thể rắn chắc của Mẫn Mặc, nàng giãy dụa thời điểm ma sát ngược lại tạo thêm khoái cảm cho Mẫn Mặc. Hắn tựa hồ rất là hưởng thụ kiểu tình á như vậy i, hắn cũng ko áp chế đôi tay của nàng, tùy ý nàng chủy đánh cào, ngược lại gầm nhẹ nhanh hơn tốc độ đưa đẩy.
Tô Tử Duyệt 1 ngụm cắn ở trên vai Mẫn Mặc, cả giận- A… ngươi, ngươi ngô… lấy đi ra, nơi này nhiều nữ nhân như thế… ân… Ngươi sao để các nàng a… a… ta ko đúng, ko đúng… ngô… ko có tư cách làm thê tử ngươi… ân… ngươi buông ta ra!- Là đó nữ nhân chung quanh nguyên bản sau khi nhìn thấy Mẫn Mặc hung ác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tô Tử Duyệt, cảm thấy thật vất vả có 1 nữ nhân thay các nàng xuất đầu, lại phải chịu đãi ngộ như vậy. Nhưng sau khi nghe đến lời nói của Tô Tử Duyệt, mới vừa rồi đồng tình chi tâm nhất thời biến mất hầu như ko còn, sợ Mẫn Mặc thú tính quá, thật sự đến bắt buộc các nàng.
Mẫn Mặc đỡ mông Tô Tử Duyệt, khống chế thân thể của nàng làm nàng ko ngừng đón ý nói hùa động tác của mình. Bên nói- Ngô… ân… các nàng… nào có thân mình mất hồn như ngươi… a… huyệt của ngươi… ân… trời sinh chính là cấp ma quỷ đâm … ngươi nói xem, ta đâm ngươi dễ chịu hay khó chịu? Ân… thân mình này của ngươi, cho dù có trở về… ân… cũng ko có người nào có thể thỏa mãn ngươi đi… a… đừng kẹp, xoắn đoạn ta!- Nói xong, Mẫn Mặc nâng chưởng ở trên mông của nàng dùng sức đánh 1 cái.
Tô Tử Duyệt khóc càng hung, nói- Ngươi, ngươi còn… dám nói nữa? Ngươi… ngô… hỗn đản a a… buông ra… Ân… ta là đến… có chuyện cần nói… a…
_ Chuyện cần nói? Ai phê chuẩn?- Hắn cúi đầu hôn ở môi Tô Tử Duyệt, chỉ cần nàng ko an phận giãy dụa, liền lấy tay đánh thật mạnh vào cặp mông xinh đẹp của nàng. Hắn phát hiện chỉ cần đánh nàng, tiểu huyệt liền tham lam nuốt chặt gậy thịt của mình, muốn đem nó rút ra phải có chút lao lực- Ngô… kẹp chặt như thế… mấy ngày này, bọn hắn ko điệu dạy ngươi sao, ân?- Mẫn Mặc nói, thật mạnh va chạm điểm G yếu ớt tro cơ thể Tô Tử Duyệt- Hay là… nhiều người nhìn như thế, lẳng lơ ngươi liền đặc biệt hưng phấn? Ha ha… ngô…
Tô Tử Duyệt bị Mẫn Mặc đâm cho ko ngừng run run, hắn tựa như lại dùng ngôn ngữ cưỡng gian nàng, khiến nàng vô cùng khó coi, cuối cùng tại phát cuối cùng, nàng chung quy xìu xuống. Đại lượng dâm thủy phun ra từ tiểu huyệt, rơi xuống trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng nước “Tí tách”, cảm giác thẹn thùng khiến nàng cơ hồ muốn tìm cái hố nhảy xuống.
Mẫn Mặc ko cho nàng cơ hội thở dốc, liên tục va chạm, Tô Tử Duyệt thân mình run rẩy tựa như lá cây, cuối cùng chung quy nhả ra lời cầu xin nói- Cầu ngươi, ngô… đừng… để cho ta thở chút… ta, muốn chết… a… cầu ngươi… ko được!
_ Gọi tên của ta- Mẫn Mặc tiến đến bên tai nàng, hô khí nói. Rồi mới há mồm ngậm ở vành tai mẫn cảm của nàng, dùng đầu lưỡi ẩm nóng ko ngừng liếm mút.
_ Ân… Mẫn Mặc… ngô… Mẫn Mặc, Mẫn Mặc… a… dừng lại… cầu ngươi a…- Tô Tử Duyệt hét lên.
Mẫn Mặc liền gặp thời yêu cầu- Nói ngươi là của ta, nói tiểu huyệt lẳng lơ dâm đãng rời ko được gậy thịt của ta, nói, nói đi liền cho ngươi nghỉ- Nói xong, hắn lại đánh mông Tô Tử Duyệt.
_ Ta là của ngươi… a… ta, ta dâm đãng , tiểu… huyệt lẳng lơ ân… rời ko được gậy thịt to lớn của ngươi… ngô… ta thích gậy thịt thật lớn của Mẫn Mặc làm ta… a… ta muốn ra…- 1 khi mở miệng, vậy dâm đãng lời nói liền ko ngừng theo tro miệng nàng trôi đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.