Chương trước
Chương sau
Trần Thuận hơi nhíu mày.
Khi hắn xé rách không gian xuất hiện trong ao Linh tủy, hắn đã cảm ứng được bên ngoài có hơn năm khí tức cường hãn.
"Các ngươi không phải người của tiên giới?"
Trần Thuận chú ý tới trang phục của năm người đó, nhất hai chữ "Thần nguyệt" trước ngực bọn họ.
Nhưng tiên giới không hề có tông môn như thế, cho dù có, cũng không phải là tông môn lớn gì.
Mà khí tức của năm người này đều cực kỳ cường hãn, nhất là người cầm đầu, Trần Thuận cảm thấy thậm chí thực lực không hề kém Kiếm Trần, nên không thể là hạng vô danh tiểu tốt ở tiên giới.
"Tiên giới?" Năm người đó nghe vậy, vẻ mặt hết sức cổ quái: "Chúng ta chính là người của Tinh vực Thần Châu."
"Tinh vực Thần Châu?"
Nghe vậy, Trần Thuận cảm thấy hơi kinh ngạc.
Di Khí Chi Địa lại có người của Tinh vực Thần Châu đến.
Tinh vực Thần Châu chính là Thần Châu tiên giới.
Nhưng trong vũ trụ, bình thường đều chia thành tinh vực.
Ma Giới của Trần Thuận, tên đầy đủ chính là "tinh vực Ma Giới "
"Thế nào, xem ra, ngươi cũng không phải là người của Tinh vực Thần Châu?"
Con ngươi của năm người đó cũng hơi co lại.
Nhưng hình như nghĩ tới gì đó, một người trong số họ mở miệng: "Ngươi là tu sĩ của Chân giới Duy Nhất phải không?"
Tuy là câu hỏi, nhưng rõ ràng năm người đã có câu trả lời khẳng định.
"Không ngờ người của Chân giới Duy Nhất cũng chạy vào đây."
Có người hừ lạnh một tiếng.
"Tới thì sao chứ, nếu dám cản đường chúng ta thì cứ giết là được."
Dứt lời, đám người lại nhìn về phía Trần Thuận.
"Ngươi cũng khá mạnh, hãy giao thuồng luồng đen ra đi, ta sẽ ban cho ngươi vinh quang, đi theo bên cạnh ta."
Lúc này, người thanh niên đẹp trai phong độ đứng đầu của năm người từ tốn nói.
Nếu đã gặp được Trần Thuận, người của Chân giới Duy Nhất, thực lực miễn cưỡng có thể vào mắt anh ta, giữ ở bên người, giới thiệu tình hình Chân giới Duy Nhất một chút, cũng có thể giúp bọn họ hiểu biết hơn một chút.
"Ta cảm thấy thực lực của ngươi cũng khá tốt, có thể ở lại làm người hầu bên cạnh ta, thuận tiện cung cấp cho ta chút tin tức về Tinh vực Thần Châu."
Trần Thuận cũng từ tốn nói.
Đúng là hắn không hiểu rõ tinh vực Thần Châu lắm.
Tinh vực Thần Châu nằm ở Biên Hoang vũ trụ.
Kiếp trước, Trần Thuận cũng chỉ biết có chỗ như thế mà thôi, chưa từng đi qua.
"Muốn chết!"
Ánh mắt người thanh niên cầm đầu lóe lên sát ý.
"Lâm Thiên Hoa, giết hắn!"
Nghe vậy, một người đàn ông từ phía sau anh ta đi ra.
"Không biết điều, dám nói năng lỗ mãng với Mục Thiên Thần Tử, chết đi."
Lâm Thiên Hoa hừ lạnh, thể nội chân nguyên phồng lên, khí huyết quanh thân bốc hơi đánh thẳng một đấm về phía Trần Thuận.
Đấm này vừa tung ra, mơ hồ mang theo một hiện tượng kỳ lạ, trên nắm tay, xuất hiện một hình trăng khuyết mang theo sóng chân nguyên cực kỳ sắc bén lao thẳng tới Trần Thuận.
"Cút!"
Trần Thuận khẽ quát một tiếng, thân hình chợt động, đá một đá, quyền cước chạm vào nhau.
Nắm đấm mang theo dị tượng mà Lâm Thiên Hoa vừa vung ra lập tức bị Trần Thuận đá nát.
Trăng khuyết vỡ vụn
Trên nắm tay, máu thịt bung bét.
Máu tươi bắn tung tóe.
Người Lâm Thiên Hoa bị cú đá này của Trần Thuận đá bay lên không trung trăm mét xa, khó khăn lắm ổn định thân hình.
Tay nắm đấm kia bị Trần Thuận đá trúng rủ xuống mềm oặt, không ngừng run rẩy, máu tươi cứ như vậy chảy dọc theo xương ngón tay nhỏ xuống.
"Cũng không xem mình là thứ gì, dám ra tay với ta."
Trần Thuận thu chân, đứng nguyên tại chỗ, cứ như chưa từng ra tay.
Bốn người còn lại, ngoại trừ Mục Thiên Thần Tử, con ngươi mấy người khác đều co lại.
Người này chỉ là người bình thường thế mà có thể một đạp, đá bay Lâm Thiên Hoa, còn bị thương không nhẹ?
Làm sao có thể? Mấy người nhất thời cảm thấy khó tin.
Theo bọn họ nghĩ, chắc chỉ cần một chớp mắt là Lâm Thiên Hoa thu phục được Trần Thuận, kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Trần Thuận hờ hững liếc nhìn Lâm Thiên Hoa, rồi lại quay sang nhìn Mục Thiên Thần Tử, thản nhiên nói: "Bọn họ không được, nhưng ngươi lại là có chút tư cách."
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Mục Thiên Thần Tử lập tức thay đổi, mấy người khác thì hít sâu một hơi. Thật là cuồng vọng!
Sau khi kinh ngạc thì bắt đầu phẫn nộ.
Mà lúc này, Lâm Thiên Hoa, đã bay trở về: "Ngươi muốn chết?"
Dứt lời, Lâm Thiên Hoa liền định ra tay lần nữa.
Nhưng Mục Thiên Thần Tử đưa tay ngăn Lâm Thiên Hoa lại, thản nhiên nói: "Đúng là ngươi rất mạnh, xem ra, trước đó là ta xem nhẹ ngươi, bọn họ đúng là không phải là đối thủ của ngươi."
"Ta là người của Thần Nguyệt Tiên Tông của Tinh vực Thần Châu, trong tông của ta đã từng có người phi thăng Chân giới Duy Nhất. Chỉ cần ngươi giao thuồng luồng đen ra, ta sẵn sàng thay tông môn thu ngươi làm đệ tử Thần Nguyệt Tiên Tông, sau đó, dẫn ngươi đi Tinh vực Thần Châu, gia nhập Thần Nguyệt Tiên Tông của ta, tất nhiên ta cam đoan ngươi có thể trở thành đệ tử chân truyền của Thần Nguyệt Tiên Tông, ngươi có bằng lòng không?"
Mục Thiên từ tốn nói. Lần này, hắn cũng không định thu Trần Thuận làm người hầu mà là mời Trần Thuận gia nhập Thần Nguyệt Tiên Tông. Trần Thuận, có tư cách này.
Mục Thiên vừa dứt lời, bốn người Lâm Thiên Hoa biến sắc.
Đệ tử chân truyền, Bốn chữ này khiến bọn hắn đều say mê.
Trong Thần Nguyệt Tiên Tông, đệ tử chia làm năm cấp bậc, theo thứ tự từ dưới lên trên,là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử nòng cốt, đệ tử chân truyền, và thần tử.
Mục Thiên là một trong ba đại thần tử của Thần Nguyệt Tiên Tông, mà thần tử của mỗi nhiệm kỳ, nếu như không mất đột ngột thì cuối cùng ít nhất đều sẽ trở thành trưởng lão của Thần Nguyệt Tiên Tông, cũng là nhân tuyển tiếp nhận vị trí tông chủ.
Còn bốn người Lâm Thiên Hoa cũng chỉ là đệ tử nòng cốt của Thần Nguyệt Tiên Tông.
Mục tiêu lớn nhất của bọn họ ở Thần Nguyệt Tiên Tông là cố gắng tu luyện, để có trở thành đệ tử chân truyền của Thần Nguyệt Tiên Tông.
Vì tài nguyên tu luyện, bốn người bọn họ đã nương nhờ vào Mục Thiên một trong ba đại thần tử.
Mà thằng nhóc không biết tên trước mắt đến từ Chân giới Duy Nhất này, lại có thể khiến Mục Thiên trực tiếp cam đoan để hắn vừa gia nhập Thần Nguyệt Tiên Tông, vừa có thể trở thành đệ tử chân truyền.
Ánh mắt bốn người nhìn Trần Thuận đầy vẻ hâm mộ.
Mà một khi Trần Thuận gật đầu, thì địa vị của Trần Thuận lập tức cao hơn bốn người bọn họ, tất nhiên cũng sẽ trở thành tâm phúc của Mục Thiên.
Mà bốn người bọn họ cũng thật sự không nghĩ ra, Trần Thuận có lý do gì mà từ chối.
Dù sao, khi Chân giới Duy Nhất và tiên giới còn liên thông, tu sĩ Chân giới Duy Nhất muốn phi thăng Tinh vực Thần Châu, thì nhất định phải đạt tới Nguyên Thần cảnh mới được.
Mà bây giờ, Trần Thuận cùng lắm chỉ là Thông Thần Cảnh, chính là đạt được cơ hội như vậy, vẫn có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của Thần Nguyệt Tiên Tông.
Cơ duyên lớn cỡ này, đổi lại là ai cũng chắc chắn nắm lấy.
"Không có hứng thú!"
"Còn nữa, ngươi đừng mơ tưởng thuồng luồng đen."
"Ao Linh tủy cũng là của ta."
"Đã gặp phải ta thì coi như các ngươi không may, giao tất cả mọi thứ trên người ra, sau đó, ta hỏi cái gì, các ngươi phải trả lời cái đó, nếu các ngươi biểu hiện tốt, thì ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi."
Trần Thuận thản nhiên nói.
Đã gặp được người của Tinh vực Thần Châu người, thì làm sao Trần Thuận có thể thả bọn họ đi.
Trần Thuận muốn hiểu rõ tin tức của Tinh vực Thần Châu, thậm chí, tò mò tại sao Di Khí Chi Địa đã chia cắt với Tinh vực Thần Châu năm nghìn năm mà giờ bọn họ lại tới đây, họ có mục đích gì.
Trần Thuận hết sức tò mò về mục đích bọn họ tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.