Chương trước
Chương sau
“Anh chỉ có giá này thôi.”
Sắc mặt của Trương Dương không tốt.
“Bây giờ tôi không có ý định giảm giá cho cậu nữa, giá gốc của nó là năm trăm hạ phẩm linh thạch, một cái cũng không thể thiếu.”
Giọng nói vừa mới dứt, khí thế Thông Thần Cảnh sơ kỳ của Trương Dương liền bao phủ về phía của Trần Thuận.
“Cút.”
Sắc mặt của Trần Thuận đột nhiên lạnh xuống.
Phun ra một chữ.
Mang theo một cỗ sống âm vô hình, trực tiếp bao phủ khí thế của Trương Dương lại, đánh tan.
Trương Dương biến sắc.
Trần Thuận là một luyện khí đỉnh phong, vậy mà lại đánh tan cả uy lực của mình.
“Thằng nhóc, tôi khuyên cậu thành thành thật thật giao linh thạch ra đi, chúng ta đây là đang mua bán bình thường, nếu như cậu muốn ăn cơm chùa vậy thì coi như cậu đã chọn nhầm người rồi đó.”
Trương Dương tiếp tục nói.
Cùng lúc đó, ở xung quanh cũng có mấy người đang đi về phía của Trần Thuận.
Mục tiêu đương nhiên là Trần Thuận.
“Vậy các người coi tôi như là oan đại đầu muốn làm thịt tôi, vậy thì các người cũng đã chọn nhầm người rồi đó.”
“Mà cái giá phải trả chắc có lẽ là các người không thể chịu đựng nổi đâu.”
Trần Thuận chậm rãi nói.
“Phải vậy không? Thằng nhóc này, cậu cũng không chịu xem trên bản đồ đi, một trong những thế lực không thể trêu chọc chính là Huyền Thiên giáo."
Lúc này mấy người khác cũng đi đến đây.
Bao vây Trần Thuận ở giữa, lên tiếng nói.
Động tĩnh ở bên đây cũng đã hấp dẫn không ít người chú ý.
Nhưng mà cũng không có ai đứng ra nói gì đó, đều là bộ dạng không cảm thấy kinh ngạc, cùng lúc đó cũng ôm một tâm thế xem kịch vui.
“Huyền Thiên giáo à, là cái chó gì vậy, chưa từng nghe nói.”
Trần Thuận cười nhạo nói.
Toàn bộ chân giới Duy Nhất, thế lực có thể lọt vào trong mắt của hắn cũng chỉ có thực lực của Nguyên Thần Cảnh tọa trấn.
Mà tên tuổi của thế lực tông môn thế gia gì đó, Trần Thuận đã sớm hiểu qua rồi.
Căn bản cũng không có cái gì gọi là Huyền Thiên giáo.
Mà không có thế lực Nguyên Thần Cảnh tọa trấn, vậy thì Trần Thuận có thể tiêu diệt rồi.
“Cậu dám làm nhục Huyền Thiên giáo của tôi, muốn chết à.”
Sắc mặt của Trương Dương đã hoàn toàn âm trầm.
Đưa tay liền muốn lao về phía của Trần Thuận.
Thánh thành có quy định là không được tùy ý chiến đấu, nhưng mà bình thường mà nói chỉ cần không phải là xảy ra cuộc chém giết có quy mô lớn, chỉ là một cuộc chiến đấu nhoáng qua liền mất, vậy thì cũng sẽ không có ai quản.
Mà anh ta là Thông Thần Cảnh, muốn đối phó với người luyện khí đỉnh phòng như là Trần Thuận, chỉ cần một chiêu là đủ.
Nhưng mà trong nháy mắt tay của Trương Dương chạm đến Trần Thuận.
Trần Thuận lại đưa tay hất ra.
Một ngón tay bắn về phía Trương Dương.
“A!"
Trương Dương lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.
Sắc mặt thay đổi cực kỳ lớn.
Cánh tay phải mà anh ta chạm vào Trần Thuận đã bị tàn phế.
Một cơn đau xé rách tim gan đột nhiên đánh tới.
“Tên súc sinh, cậu dám.”
Lúc này có vài người khác cũng đồng thời ra tay, đều tàn nhẫn đến cực điểm.
Muốn một chiêu phế bỏ Trần Thuận.
Nhưng mà đúng lúc này, những người ra tay với Trần Thuận lại đồng loạt bay ngược ra phía sau.
Kinh mạch đứt đoạn.
Xương cốt vỡ vụn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị phế.
Những người còn muốn đứng đấy xem kịch vui, ai nấy cũng đều giật mình.
Chỉ nhìn thấy ở phía sau của Trần Thuận chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một người thanh niên mặc áo đen.
Vô cùng anh tuấn.
Nhưng khi thế phát ra ở trên người lại để cho đám người phải sợ.
Thần Hải Cảnh.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều có phán đoán.
Khó trách Trần Thuận không hề sợ Huyền Thiên giáo.
Đám người này cũng là luôn cười trên nỗi đau của người khác.
Đám người của Huyền Thiên giáo bất quá cũng chỉ là một đám người ô hợp mà thôi.
Một thế lực được thành lập bởi thủ lĩnh là Thần Hải Cảnh, dẫn đầu là một đám tán tu.
Ngày nào cũng lừa gạt hãm hại.
Chỉ có điều là bọn họ rất thức thời, không đụng chạm đến lợi ích của các thế lực lớn ở bản địa.
Đó là lý do tại sao không có người đến dọn dẹp bọn họ.
Lần này, mấy người của Huyền Thiên giáo ngược lại lại đá vào trong tấm sắt.
Trong nháy mắt, ở trong lòng của Trương Dương cùng kinh hãi tới cực điểm.
Những người Huyền Thiên giáo có mặt ở đây đều đã bị phế hoàn toàn, chỉ có một mình anh ta là chỉ bị phế một cánh tay mà thôi.
Trương Dương không biết là nên thấy may mắn hay là bất hạnh.
Nhưng mà Trương Dương biết rằng đã đắc tội với một Thần Hải Cảnh có chỗ dựa, nếu như không thông minh thì kết cục tuyệt đối sẽ không tốt hơn những người kia là bao.
Lần này Trương Dương quỳ một cái rụp xuống.
“Là tôi có mắt không tròng, xin tiền bối tha cho tôi một mạng.”
Dứt lời, Trương Dương trực tiếp cúi người xuống, làm cho tư thái của mình trở nên vô cùng hèn mọn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà anh ta vẫn có thể luôn sống sót đến tận bây giờ.
Co được dãn được.
“Cút đi."
Trần Thuận cũng không muốn vừa mới đến Thánh thành thì đã giết người.
Trương Dương nghe nói như vậy, mặc dù là ở trong lòng vô cùng hận Trần Thuận, nhưng mà trên mặt lại không dám biểu lộ ra chút nào.
Lập tức lăn vòng tại chỗ, thật sự lấy tư thế lăn mà lăn về phía xa.
Mặt mũi gì đó cũng không cần nữa.
Cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Trở về sẽ nói cho giáo chủ biết, để giáo chủ đến đây báo thù cho mình, đây mới là chuyện chính.
Trần Thuận nhìn thấy Trương Dương lại thật sự lăn đi.
Không hề cười to ồn ào giống như những người xem kịch đứng ở xung quanh.
Ngược lại là ánh mắt lại lộ ra biểu cảm xem thường.
Hắn không vừa mắt loại người này.
Loại người này không có cường giả chi tâm, cũng vĩnh viễn không có khả năng trở thành cường giả chân chính.
Trần Thuận không quan tâm đến anh ta, lúc này cũng rời khỏi chỗ này cùng với Vấn Đạo.
Nhưng mà Trần Thuận chưa đi được mấy bước.
Liền bị một âm thanh gọi lại.
“Trần sư huynh.”
Một âm thanh ngọt ngào truyền đến.
Nghe đến đây, trên môi của Trần Thuận nở một nụ cười thú vị.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy một cô gái trong veo như nước dẫn theo mấy cô gái khác, đứng ở sau lưng của Trần Thuận với một khoảng cách không xa, đang đang chào Trần Thuận.
Mỗi một cô gái đều là những người đẹp từ trong trứng.
“Nhu Nhi sư muội.”
Trần Thuận vẫy tay.
Cô gái dẫn đầu chính là Nhu Nhi, là thị nữ thiếp thân ở bên cạnh của Nam Cung Tiên Nhi.
“Tiên Nhi tỷ tỷ biết là sư huynh đến Thánh thành, đặc biệt dặn dò muội đến đây đợi đó sư huynh đó.”
Nhu Nhi mỉm cười ngọt ngào.
“Sao Tiên Tử lại biết ta đến Thánh thành vậy?”
Trần Thuận không khỏi cười hỏi.
Nhưng mà trong lòng thì lại không cảm thấy bất ngờ tí nào.
Nam Cung Tiên Nhi cũng đã sớm biết hắn muốn tới Thánh thành, Trung Châu từ lâu rồi.
Mà Diệu Dục lầu chính là một con quái vật khổng lồ của Trung Châu.
Những động tĩnh ở bên ngoài truyền tống trận vào lúc trước cũng đủ để cho Diệu Dục lầu có phản ứng.
“Nhu Nhi cũng không biết nữa, nếu như sư huynh muốn biết thì có thể tự mình đi hỏi Tiên Nhi tỷ tỷ mà.”
Nhu Nhi lại mỉm cười ngọt ngào lần nữa.
Cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thân thiết.
“Vậy thì phải làm phiền Nhu Nhi sư muội dẫn đường rồi.”
Trần Thuận không từ chối.
“Sự huynh, mời đi theo muội.”
Nhu Nhi giống như là có chút hưng phấn, nhảy nhót dẫn đường cho Trần Thuận.
Mà mấy cô gái ở bên cạnh của Nhu Nhi lại lặng yên không tiếng động rời đi.
...
...
Trong một cung điện cổ ở Nam Cung Tiên Nhi.
Đây chính là vị trí của Huyền Thiên giáo.
Vị trí tương đối vắng vẻ.
Cũng không nguy nga hùng vĩ và tráng lệ như là những cung điện cung uyển của các thế lực lớn chân chính.
“Giáo chủ, ngày hôm nay cái thằng nhóc đó hoàn toàn không đặt chúng ta vào trong mắt, tiện tay liền phế đi mấy huynh đệ của chúng ta, tay của tôi cũng đã bị phế đi, Huyền Thiên giáo của chúng ta đã mất hết mặt mũi rồi.”
Trương Dương đang khóc lóc kể lể với một người đàn ông trung niên ngồi trên bảo tọa ở trong đại điện.
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Người kia chính là Thần Hải Cảnh, có thực lực gì?”
“Không mạnh mẽ bằng giáo chủ.”
Trương Dương đưa ra một đáp án chắc chắn.
Dù sao thì giáo chủ cũng có thực lực Thần Hải Cảnh hậu kỳ, hơi thở của Vấn Đạo cũng không mạnh mẽ bằng giáo chủ.
Nhưng mà người đàn ông trung niên cũng không bởi vì vậy mà tức giận.
Ông ta có thể lăn lộn ở Thánh thành cũng không phải là dựa vào thực lực.
Mà là sợ hãi.
Người không thể đắc tội, tuyệt đối không thể đắc tội được.
Người có thực lực tương đương, đắc tội rồi cũng không sợ cũng tuyệt đối không được đắc tội.
Chỉ có những người không có chỗ dựa chân chính, ông ta mới không để ở trong lòng.
Hôm nay những người mà Trương Dương gây chuyện lại là người có Thần Hải Cảnh là chỗ dựa.
Với lại còn trẻ như vậy.
Tất nhiên không phải là nhân vật nhỏ.
Trương Dương thấy giáo chủ đang trầm tư, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, lập tức tiếp tục nói: “Giáo chủ, thực lực của đối phương không bằng giáo chủ đâu, lần này chúng ta bị làm cho bẽ mặt như vậy, nếu như không tính sổ thì sau này thật sự khó đặt chân ở Thánh thành, đến lúc đó cái nghề mua bán để kiếm tiền cũng không làm được nữa.”
Phương pháp kiếm tiền của Thánh thành cũng là dựa vào các thế lực lớn nhỏ mà nắm vào trong lòng bàn tay.
Huyền Thiên giáo không dám tùy tiện đắc tội, không dám đụng chạm vào lợi ích của các thế lực này, đây mới chính là mở ra lối đi riêng, nó nhắm vào những tu sĩ không hiểu rõ Thánh thành, sau đó bán địa đồ được chú thích về Thánh thành cho bọn họ.
Cho đến nay, lợi nhuận cũng coi như là khả quan.
Đây cũng là nguồn thu nhập lớn nhất của Huyền Thiên giáo.
Đây cũng là nơi mà giáo chủ coi trọng nhất.
Trương Dương thầm nghĩ, dựa vào tính cách của giáo chủ, chỉ có nói đến việc làm ăn bị ảnh hưởng thì giáo chủ mới có khả năng ra mặt vì anh ta.
Anh ta mới có cơ hội để đi báo thù.
Quả nhiên sau khi anh ta nói chuyện làm ăn có thể sẽ bị ảnh hưởng, sắc mặt của giáo chủ càng thêm khó coi.
Trương Dương mừng thầm trong lòng.
Chỉ là anh ta không biết người đang ông trung niên đang ngồi ở trên bảo tọa lại không muốn báo thù vì anh ta.
Mà là đang suy nghĩ cái tên Trương Dương chó chết này vậy mà lại dám lấy danh nghĩa của Huyền Thiên giáo để đắc tội với một người có thể xuất thân từ thế lực lớn.
Ông ta muốn đi bồi tội, ngoại trừ mang theo cái mạng chó của Trương Dương thì cần phải mang theo cái gì nữa đây, lúc này mới có thể để cho người khác không so đo.
Về phần Trương Dương nói cái gì đó, thực lực của đối phương không bằng ông ta, tất cả đều bị ông ta xem là lời nói nhảm.
Một thiên tài có thể bồi dưỡng ra một luyện khí đỉnh phong liền có thể phá bỏ một cánh tay của Thông Thần Cảnh sơ kỳ là Trương Dương, còn có một Thần Hải Cảnh không lớn bao nhiêu tuổi, thấy thế nào cũng chỉ có những thế lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra được.
Rất có thể còn không phải là thế lực lớn bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.