Chương trước
Chương sau
Anh ta vừa làm màu ở trước mặt hai nữ tu này xong, kết quả trong nháy mắt đã bị vả mặt.
Không chỉ vậy, anh ta còn bị vả mặt ở ngay trong Hội đấu giá Thiên Diệu!
Anh ta cũng đã nói rõ thân phận mà đối phương lại còn dám tăng giá. Quan trọng là tăng giá thì cũng thôi, nếu dựa theo tiết tấu trước đó để tăng giá ba mươi triệu linh thạch hạ phẩm, cho dù có phần mất mặt cũng không đến mức bị vả mặt ngoan độc như vậy.
Nhưng đối phương lại chỉ tăng thêm ba triệu linh thạch hạ phẩm.
Ba triệu là mức tăng giá thấp nhất trong quy định của Hội đấu giá Thiên Diệu!
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là đối phương cố ý.
"Tốt, rất tốt, tôi ngược lại muốn xem thử là ai có gan chó lớn như vậy!"
Vẻ mặt Mạc Đông Thâm thâm trầm như muốn nhỏ nước.
Anh ta đẩy nữ tu trong lòng ra và đứng dậy.
"Chín trăm triệu!"
Mạc Đông Thâm lại nghiến răng nghiến lợi báo giá!
Anh ta biết, những người làm anh ta kiêng kỵ đều không tới buổi đấu giá hôm nay, vậy anh ta có gì phải sợ hãi nữa!
"Chín trăm lẻ ba triệu!"
Trần Thuận lại thản nhiên nói.
Đừng nói chín trăm triệu, cho dù là ba tỷ linh thạch, hôm nay Trần Thuận cũng sẽ phải lấy được Thổ tinh chi hỏa này!
Có thể người khác rất khó nhận được số lượng lớn linh thạch như vậy, nhưng đối với Trần Thuận chẳng qua chỉ là con số mà thôi. Hắn có thể nghĩ ra rất nhiều cách để kiếm được linh thạch!
Lại giống như bản công pháp Thiên cấp không đầy đủ mà hắn vừa nói cho Hội đấu giá Thiên Diệu này. Trần Thuận chỉ tùy tiện tìm một bộ công pháp Thiên cấp mà hắn nhớ, sau đó lấy ra một phần trong đó và in vào trong một miếng ngọc giản, lại chính là một bản công pháp Thiên cấp không đầy đủ.
Sau khi Trần Thuận lại báo giá, tất cả mọi người, ồ lên!
Đây là gây sự rồi.
Còn là loại chuyên môn đánh vào mặt nữa.
Anh tới uy hiếp đi, ông đây chỉ thêm ba triệu linh thạch hạ phẩm, xem anh có thể làm gì tôi!
Tất cả mọi người nhìn về phía chỗ phòng riêng của Trần Thuận, tò mò muốn biết bên trong rốt cuộc là ai?
Sao hắn lại dám đánh vào mặt người thừa kế của thương hội Thân Khang như vậy!
Trong đôi mắt đẹp của Lam Băng cũng lóe lên tia sáng kỳ dị.
Cô ta thoáng liếc nhìn về phía phòng riêng của Trần Thuận, tò mò muốn biết rốt cuộc là ai. Nhưng cô ta chỉ vừa liếc qua đã thu lại ánh mắt.
Tất cả phòng riêng của Hội đấu giá Thiên Diệu đều có thiết lập trận pháp chống thần niệm tra xét, chính là để bảo đảm tính riêng tư của khách.
Cô ta cũng nhìn không thấu.
Đương nhiên, cô ta không cần biết là ai, chỉ cần biết đây là một người dám chống lại Mạc Đông Thâm là được rồi.
Về phần hắn cuối cùng có thể bị Mạc Đông Thâm trừng trị hay không, vậy lại không phải là chuyện cô ta quan tâm.
Điều cô ta phải làm là khiến cho giá của vật đấu giá được đấu giá cao hơn, kiếm được càng nhiều lợi nhuận hơn!
Lam Băng nghĩ đến đây, bỗng nhiên dùng búa nhỏ trong tay gõ xuống một cái.
"Chín trăm lẻ ba triệu, lần một!"
Lam Băng hơi kéo dài giọng.
Quả nhiên, sau khi nghe được tiếng nói này, lập tức lại có một giá được báo ra!
"Một tỷ hai!"
Mạc Đông Thâm cắn răng nói.
"Tôi nhất quyết phải lấy được Thổ tinh chi hỏa. Anh thật sự không suy tính tới hậu quả khi đắc tội tôi à?"
Thổ tinh chi hỏa hữu dụng đối với anh ta!
Chính là anh ta đấu giá được, sẽ cầm qua Trung Châu làm quà!
Anh ta nhất định phải lấy được!
Mạc Đông Thâm vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đó đều im lặng.
Đây là uy hiếp trắng trợn đấy.
Mọi người sợ hãi, đồng thời cũng không ngừng hâm mộ.
Đổi lại thành người của thế lực nhỏ, bối cảnh nhỏ, thậm chí là tán tu không có bối cảnh dám nói ra lời này ở Hội đấu giá Thiên Diệu, sẽ lập tức bị cao thủ của Hội đấu giá Thiên Diệu ném ra ngoài xử lý.
Cũng chỉ có người như Mạc Đông Thâm mới có can đảm như thế.
Quả nhiên, sau khi Mạc Đông Thâm vừa nói ra lời này, ở đó vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Ăn nói cẩn thận!"
"Còn dám có ý uy hiếp thì bất kể là ai cũng sẽ bị đuổi ra khỏi sân!"
"Cũng mong các vị yên tâm. Thiên Diệu chắc chắn sẽ bảo vệ tốt quyền riêng tư của các vị, còn có nhiều loại cách thức giao dịch bảo đảm an toàn của mọi người!"
Cho dù là uy hiếp Mạc Đông Thâm nhưng không xử lý anh ta luôn!
Chẳng qua người hiểu rõ Hội đấu giá Thiên Diệu đều biết, Hội đấu giá Thiên Diệu vẫn còn làm rất tốt về phương diện liên quan tới bảo vệ người đấu giá.
Sau khi có người đấu giá được đồ tốt, nếu lo lắng không an toàn thì có thể giao nộp linh thạch nhất định, nhờ Hội đấu giá Thiên Diệu giữ thay. Qua một thời gian sau, Hội đấu giá Thiên Diệu lại âm thầm chuyển lại cho hắn, đề phòng hắn vừa ra khỏi cửa đã bị người ta để mắt tới, sau đó giết người cướp bảo vật!
Nhưng cho dù là vậy, đối phương còn dám đấu giá nữa sao?
Dù sao, Mạc Đông Thâm thậm chí đã không tiếc vi phạm quy định của Hội đấu giá Thiên Diệu cũng muốn nói ra lời uy hiếp.
Khi mọi người ở đây đang tò mò, trong phòng riêng của Trần Thuận lại truyền ra một giọng nói khẽ: “Một tỷ hai trăm lẻ ba triệu!"
Oa!
Vẻ mặt mỗi người một khác.
Hắn vẫn còn dám chống lại.
Lẽ nào thân phận và bối cảnh của hắn hoàn toàn không thua kém Mạc Đông Thâm?
Vậy thì chơi vui rồi!
Mọi người đều kiễng chân mong chờ được xem kịch vui.
"Giỏi lắm, ông đây ngược lại muốn xem thử anh là ai. Chơi với tôi à, má nó anh chơi được sao?"
Trong ánh mắt Mạc Đông Thâm hiện ra sát ý, lại muốn báo giá tiếp.
Nhưng vào lúc Mạc Đông Thâm sắp mở miệng, lão già áo bào trắng trong gian phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, làm hai nữ tu cũng sắp quên mất còn có một người như vậy, lại lên tiếng.
Giọng nói của ông ta có hơi khàn khàn.
"Cậu chủ, đối phương đã nhất quyết lấy được Thổ tinh chi hỏa, mà ba món vật đấu giá thần bí cuối cùng mới là mục tiêu của chúng ta!"
Ông già áo bào trắng nhắc nhở.
Thấy bác Lê đã mở miệng, lời “một tỷ rưỡi” sắp đến bên miệng Mạc Đông Thâm chỉ có thể nuốt xuống.
Sắc mặt anh ta ủy khuất!
Nhưng Trần Thuận thật sự không sợ anh ta uy hiếp. Nếu còn muốn phân cao thấp tiếp, linh thạch xài hết, vậy có thể nhiệm vụ mà ba căn dặn sẽ thất bại mất.
Mạc Đông Thâm đầy vẻ không cam lòng và oán giận!
Thấy Mạc Đông Thâm như vậy, bác Lê khẽ thở dài. Chủ nhân nhỏ này của nhà mình quá mức hẹp hòi, không phải là chuyện tốt. Chỉ có điều ông ta cũng sợ Mạc Đông Thâm kích động, vẫn nói: "Đối phương chính là người ở truyền tống trận vào bảy ngày trước!"
Bác Lê có thể dựa vào giọng nói để phân biệt ra được.
"Là hắn sao?"
Trên mặt Mạc Đông Thâm thoáng lộ vẻ dữ tợn.
Lúc đầu, Trần Thuận dám cản đường của anh ta, sau đó anh ta muốn trả thù.
Nhưng sau khi anh ta đến Đông Thánh Thành, lập tức bị ba anh ta sắp xếp cho rất nhiều việc, làm anh ta không thể phân thân mới đành tạm gác lại. Đến bây giờ, cơn giận này vẫn ép lại trong ngực anh ta đấy.
Không ngờ người đối đầu với anh ta lại là người kia!
"Tốt lắm, lại để cho anh kiêu căng thêm một lúc. Đợi lát nữa, tôi sẽ tính cả nợ mới, nợ cũ cùng một lượt!"
Mạc Đông Thâm cắn răng nói.
Anh ta nhìn về phía phòng riêng của Trần Thuận giống như người bên trong đã là một người chết.
"Một tỷ rưỡi lẻ ba triệu, lần một!"
Thấy Mạc Đông Thâm không mở miệng nữa, Lam Băng trên đài đấu giá lại nói một lần nữa.
Giọng nói cô ta vẫn kéo hơi dài!
Nhưng đúng vào lúc này, Lam Băng dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Thuận từ trong phòng bao riêng.
Cho dù cô ta có tu vi Thông Thần cảnh, lúc này cũng không khỏi lạnh sống lưng.
Cơ thể mềm mại khẽ run lên.
Trong lòng Lam Băng hơi ngạc nhiên.
Cô ta không cố ý kích thích Mạc Đông Thâm báo giá nữa.
"Một tỷ rưỡi lẻ ba triệu, lần thứ hai!"
"Một tỷ rưỡi lẻ ba triệu, lần thứ ba, thỏa thuận!"
"Chúc mừng người bạn ở gian phòng số sáu tầng hai đã đấu giá được Thổ tinh chi hỏa với giá một tỷ rưỡi lẻ ba triệu!"
Lam Băng lại cười dịu dàng nói.
Cô ta cho thấy người tố chất đấu giá chuyên nghiệp của mình!
Mà Trần Thuận đấu giá được Thổ tinh chi hỏa, đồng thời quản sự của Hội đấu giá Thiên Diệu cũng dẫn theo một ông già tóc bạc với gương mặt hồng hào đi tới chỗ phòng riêng của Trần Thuận.
"Cậu bạn trẻ, chào cậu. Tôi là trưởng lão của Hội đấu giá Thiên Diệu, Hoa Vinh!"
Sau khi ông già đi tới, lại tự giới thiệu về mình.
Trần Thuận nghe vậy, lập tức nhận ra người này.
Đây chính là người trước đó đã nói lời uy hiếp Mạc Đông Thâm.
Ông ta có thực lực Thần Hải cảnh Trung kỳ.
Người này rất mạnh!
"Chào ông, tôi là Trần Thuận!"
Trần Thuận cũng chắp tay chào!
Hoa Vinh hơi bất ngờ. Ông ta không thu lại khí tức của mình. Trần Thuận chỉ là Luyện Khí đỉnh phong mà thôi, còn ông ta lại là Thần Hải cảnh trung kỳ. Nhưng Trần Thuận đối mặt với ông ta lại vẫn hành sự đúng mực, không hề có cảm giác kính nể như những người khác nhìn thấy ông ta.
Người này không đơn giản!
"Xin hỏi cậu bạn trẻ, trong tay cậu đang cầm công pháp Thiên cấp không trọn vẹn là loại công pháp nào vậy?" Hoa Vinh hỏi.
"Đại Diễn Kiếm Quyết!" Trần Thuận nói.
Hắn vừa dứt lời, trong tay xuất hiện một miếng ngọc giản, nó bay luôn về phía Hoa Vinh.
Hoa Vinh có hơi sững sờ, trong ánh mắt hiện lên một sự khiếp sợ.
"Cậu bạn trẻ cứ lấy ra như thế sao? Cậu không sợ chúng tôi có lòng dạ bất chính à?" Hoa Vinh ngoài ý muốn nói.
Trần Thuận lại rất hờ hững nói.
"Nếu các người thật sự có tâm tư muốn cướp, tôi ở trong Hội đấu giá Thiên Diệu muốn tránh cũng không thoát. Nếu các người thành tâm muốn giao dịch, tôi tất nhiên cũng sẽ lấy ra thành tâm của mình."
Trần Thuận thản nhiên nói.
"Cậu bạn trẻ thật thẳng thắn!"
Trên mặt Hoa Vinh lộ vẻ vui mừng.
Lúc này, thần thức của ông ta tiến vào trong ngọc giản.
Ngay lập tức lại có vô số kiếm ý sắc bén lao thẳng đến thần thức của ông ta như muốn cắt nát thần thức của ông ta!
Chỉ là một lát, Hoa Vinh thu hồi thần thức!
"Cho dù có rất nhiều chỗ không đầy đủ, nhưng chỉ với những cái này đã mạnh hơn hầu hết các công pháp Địa cấp đỉnh cấp rồi." Hoa Vinh thầm nghĩ. Nếu có thể nghĩ cách hoàn thiện môn kiếm quyết này, Hoa Vinh không nghi ngờ, nó tuyệt đối sẽ không thua công pháp Thiên cấp "Chân Tiên Kiếm Quyết" của Chân Tiên Kiếm Tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.