Chương trước
Chương sau
“Để xem anh phách lối được bao lâu nữa!”
Nghiêm Tùng nhìn theo bóng lưng đám người Long Tiềm đang rời đi, cắn răng nghiến lợi nói.
Mặt mũi tràn đầy âm hàn!
Sau đó, lại là nhìn về phía Bành Cổ, mắng: “Phế vật!”
Bành Cổ cúi đầu không nói!
“Cho người theo dõi người phụ nữ kia, chắc chắn tôi phải có được cô ta!”
Sau đó, Nghiêm Tùng lại nói.
Sau khi nói xong, anh ta hơi vung tay, rời đi với vẻ mặt u ám!
Bành Cổ thở dài.
So với Thiếu thành chủ Long Tiềm mà nói, Nghiêm Tùng… Không đúng, hoàn toàn không thể so sánh được!
“Cậu, dẫn theo hai người đi theo bọn họ, chỉ cần biết bọn họ đang làm gì là được, không được hành động thiếu suy nghĩ, càng không được xảy ra xung đột với bọn họ!”
Bành Cổ nói với phụ tá của mình, một phó tướng ở hậu kỳ của tầng Luyện khí.
Sau khi nói xong, Bành Cổ nhanh chóng dẫn người đuổi theo hướng Nghiêm Tùng vừa đi.


“Anh Trần, ba ngày nữa tôi mời anh tới tham dự đại hội ở Diệu Dục lầu được chứ?”
Sau khi Long Tiềm mang theo hai người Trần Thuận rời đi, đột nhiên lại hỏi.
Trần Thuận gật đầu: “Được, nhưng thật ra tôi đang hơi nghi ngờ!”
“Anh Trần xin cứ nói đừng ngại!” Long Tiềm cười nói.
“Thành Long Hoa ở một nơi xa xôi hẻo lánh của Đông Vực, cũng không mấy phồn hoa, Diệu Dục lâu, tại sao Diệu Dục lầu lại có ở Thành Long Hoa ?”
Thật sự Trần Thuận rất khó hiểu về chuyện này.
Qua trí nhớ của người đàn ông trung niên kia, Trần Thuận biết được, cứ cách mỗi hai mươi năm Diệu Dục lầu sẽ bắt đầu từ Trung Châu đi qua Đông Nam Tây Bắc bốn vực, do Thánh nữ hiện tại dẫn đội, tổ chức ra một đại hội như thế này.
Tụ tập thanh niên tài tuấn từ các nơi, từ đó chọn ra thiên tài tuyệt thế để kết bạn với nhau!
Nhưng địa điểm được chọn để tổ chức đại hội đều là thành phố lớn.
Dường như đây là lần đầu tiên chọn một nơi như Thành Long Hoa, một thành phố trung bình chỉ có Thông Thần Cảnh trấn giữ!
“Điểm này tại hạ cũng không rõ, nhưng có một tin đồn mơ hồ nói là do Thành nữ hiện tại của Diệu Dục lầu quyết định!”
Long Tiềm nói.
Nhắc tới Thánh nữ của Diệu Dục lâu, trên mặt Long Tiềm cũng không khỏi hiện lên một sự khao khát.
Thấy Long Tiềm không có vẻ gì là đang nói dối, Trần Thuận cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Anh Trần, anh có ngọc bài mời của Diệu Dục lầu không?”
Long Tiềm đột nhiên hỏi.
Mặc dù thực lực của Trần Thuận không tệ lắm, đã đạt tới đỉnh phong của tầng Luyện khí những cũng chỉ là một tán tu.
Nhưng thân phận tán tu lại không phải thân phận danh chấn Đông Vực, chắc chắn Diệu Dục lầu không thể nào gửi ngọc bài cho hắn được.
“Vừa vặn, có một cái!”
Trần Thuận nói, trong tay lấy ra tấm ngọc bài cướp được của người đàn ông trung niên kia!
Long Tiềm thấy thế, sắc mặt lại hơi đổi: “Tấm ngọc bài này của anh Trần là cướp được của người khác đúng không?”
Trần Thuận cũng không giấu diếm.
Kể hết những chuyện xảy ra cho Long Tiềm.
Long Tiềm nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lông mày vẫn cứ cau chặt lại.
Nói ra: “Anh Trần, không dám nói dối anh nhưng ngọc bài này chính là của Mạc Hoành Đồ đệ tử của Thiên Nguyên chân tông, tôi cảm nhận được một tia khí tức của anh ta ở trên đó, một tuần trước Mạc Hoành Đồ bị người tập sát, trọng thương suýt chết, mặc dù trưởng bối trong sư môn kịp thời đuổi tới cứu được anh ta một mạng nhưng nhẫn trữ vật của anh ta đã bị cướp đi, ngọc bài này cũng bị lưu lạc bên ngoài.
Mặc dù người tập sát anh ta không phải là anh Trần, nhưng nếu Mạc Hoành Đồ gặp được chắc chắn vẫn sẽ gây sự với anh.”
Trần Thuận cũng không ngạc nhiên.
Lúc hắn có được tấm ngọc bài này, cũng cảm nhận được bên trong có một đạo khí tức.
Lúc ấy hắn cũng đã đoán rằng có lẽ đây là tấm ngọc bài Diệu Dục lầu cố ý gửi cho người nào đó.
Nhưng Trần Thuận cũng không quan tâm.
Khí tức trong đó hắn có thể tùy tiện xóa đi, sau đó thay thế bằng khí tức của mình.
Chỉ có điều trước kia anh chưa biết rõ mọi chuyện nên mới không tự tiện động đến nó mà thôi.
“Nếu anh Trần không ngại, tôi có thể đưa cho anh một tấm ngọc bài mới!”
Long Tiềm lại nói.
Diệu Dục lầu đã gửi một số ngọc bài riêng cho một số nhân vật đặc biệt, nhưng cũng còn có một số Diệu Dục lầu gửi tới là vật vô chủ.
Cố ý để cho người trong giang hồ tùy ý tranh đoạt, ai có thể lấy được, ai có thể giữ được thì người đó sẽ có tư cách tham dự đại hội của Diệu Dục lâu.
Tuy cách làm này của Diệu Dục lầu đã gây ra không ít gió tanh mưa máu, nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt.
Người cuối cùng có thể đi đến Diệu Dục lâu, đều không phải hạng người vô năng!
Nhưng Diệu Dục lầu lại có một quy định, người cầm ngọc bài trong tay không được vượt quá ba mươi tuổi, nếu không sẽ không có hiệu lực!
Mà truyền nhân của các thế lực lớn, thậm chí là các thế lực tầm trung, ví dụ như Thành Long Hoa và Thiên Nguyên chân tông này, chỉ cần là người trong gia tộc hoặc là đệ tử ưu tú trong môn phái đều sẽ nhận được ngọc bài, bởi vậy những người thực sự tranh giành ngọc bài ở bên ngoài nhiều nhất vẫn thuộc giới tán tu.
Cho nên dù gây ra không ít cuộc giết chóc những vẫn không có ai đứng ra chỉ trích Diệu Dục lâu.
Đương nhiên, cũng không có ai dám đứng ra chỉ trích.
“Không cần làm phiền Long huynh.”
Trần Thuận cười nói.
Khí tức bên trong ngọc bài người tu luyện ở tầng Luyện Khí sẽ không thể nào xóa đi hay thay thế được, nhưng với hắn mà nói thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Sau khi cùng Long Tiềm thăm thú Thành Long Hoa xong, Trần Thuận chính thức tách khỏi Long Tiềm.
Vốn Long Tiềm định mời Trần Thuận vào phủ thành chủ ở nhưng lại bị Trần Thuận từ chối.
Long Tiềm cũng không nói nhiều thêm nữa.


Thành Long Hoa , phủ thành chủ.
“Tiềm nhi, sao hôm nay con đột nhiên lại xảy ra xung đột với Nghiêm Tùng để bảo vệ cho hai người kia? Có gì đặc biệt sao?”
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên ngồi phía trên, nhìn qua rất bình thường không có gì lạ nhưng thực ra lại khiến cho người ta khó mà ngước nhìn.
Người này chính là thành chủ của Thành Long Hoa , cũng là ba của Long Tiềm, Long Hoa.
Ông ta biết, mặc dù con của mình cũng thích thưởng thức sắc đẹp nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thưởng thức, không thể có khả năng thật sự như Nghiêm Tùng nói, vì để cướp một người phụ nữ mà không ngại đả thương anh ta.
Long Tiềm khẽ cười nói: “Dạ thưa ba, ngày thường con tự tin là có thể nhìn thấu những người kém hoặc cùng cấp với con, hay thậm chí là cường giả của tầng Thông Thần Cảnh con cũng đều có thể cảm ứng được một chút, nhưng con lại không thể nhìn thấu Trần Thuận này, đồng thời từ nơi sâu xa, con có một cảm giác, cảm thấy người này đáng giá để kết giao!”
Từ nhỏ Long Tiềm đã tu luyện một công pháp tên là ” Thế gian hồng trần “, bởi vậy, từ nhỏ anh ta đã đi du lịch rất nhiều nơi để tìm hiểu kiến thức muôn màu của nhân gian, vùng vẫy ở giữa hồng trần.
Tu luyện tới chỗ cao thâm của Thế gian hồng trần, có đủ loại thần thông không thể nói rõ được.
Thậm chí, còn có thể nhìn ra được một số thiên cơ.
Nhưng hôm nay, anh ta lại không thể nhìn thấu được Trần Thuận.
Long Hoa nghe vậy, ngược lại là ha ha cười to một tiếng: “Nếu Tiềm nhi đã có này cảm giác, vậy thì cứ yên tâm mà đi kết giao đi, làm việc có thể dựa vào bản thân rồi.”
“Mặc dù tên mập Nghiêm kia vô cùng bao che cho con, nhưng bây giờ sức của ông ta cũng không dám làm cái gì.”
Long Tiềm nghe vậy, trên mặt lại xuất hiện một chút lo lắng: “Ba, không phải Nghiêm Thống lĩnh đã thật sự đạt tới đỉnh phong của tầng Thông Thần Cảnh rồi đấy chứ?”
Trên mặt Long Hoa nở một nụ cười khinh thường: “Chưa chắc là không được, nhưng ông ta có thăng cấp thì cũng làm được cái gì? Ông ta thật sự cho rằng ba không biết những việc ông ta đã làm ư?”
“Ông ta muốn thừa dịp đại hội Diệu Dục lầu lần này để ra tay cướp lấy chức thành chủ, nhưng lại không biết ba cũng đang muốn nhân cơ hội này để nhổ tận gốc ông ta!”
“Chỉ sợ Diệu Dục lầu sẽ nhúng tay vào thôi!” Trên mặt Long Tiềm hiện lên vẻ lo lắng: “Diệu Dục lầu đến Thành Long Hoa , hiện tại trong thành đã có rất nhiều thế lực, ba ngày tới sẽ càng có thêm nhiều thế lực tới nữa, thậm chí đại bộ phận đều là Thành Long Hoa chúng ta không thể chọc nổi, đến lúc đó sóng to gió lớn xảy ra, nếu vì nguyên nhân này mà phá hỏng chuyện lớn của Diệu Dục lâu, con sợ, kể cả Diệu Dục lầu không truy cứu thì những thế lực lớn đến đây tham dự kia cũng sẽ không buông tha cho chúng ta!”
“Tiềm nhi suy nghĩ rất chu toàn!” Ý cười trên mặt Long Hoa không hề giảm bớt đi: “Nhưng con không cần lo lắng chuyện này, ba tự có sắp xếp! Tên mập Nghiêm kia cũng không dám ra tay vào lúc đó đâu!”
“Tiềm nhi, con cứ chuyên tâm tu luyện là được rồi, không cần phải nhúng tay vào những chuyện này.”
Long Hoa biết, tư chất của mình hạn chế, đời này tối đa ông ta cũng chỉ có thể đột phá đỉnh phong của Thông Thần Cảnh, tiến vào Thần Hải Cảnh, vậy sẽ chấm dứt.
Nhưng con của ông ta, thiên phú đã vượt xa ông ta rất nhiều, tương lai có lẽ sẽ đặt chân vào Nguyên Thần cảnh, đây mới là niềm hi vọng của ông ta.
“Đây cũng là một phần trong tu luyện!” Long Tiềm cười nói.
Long Hoa nghe vậy, hơi sững sờ: “Đúng là ba đã quên mất, ha ha!”


Còn Trần Thuận, sau khi tách ra với Long Tiềm, hắn và Thiên Tuyết đang định tìm khách sạn ở lại!
Nhưng đã đi mấy chỗ đều bị hết phòng.
Cuối cùng mãi bọn họ cũng tìm được một khách sạn còn phòng trống.
“Rất xin lỗi hai vị, khách sạn chúng tôi chỉ còn duy nhất một phòng trống…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.