Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt của Thẩm Chi Thu vô cùng phức tạp, lúc mà ông ta đồng ý có lẽ chưa từng nghĩ tới việc có thể sẽ thua.
Nhưng người của nhà họ Thẩm dám làm phải dám chịu, Thẩm Chi Thu lập tức đáp lại: “Tôi chấp nhận thua cuộc!”
Trần Thuận khi ấy mới hài lòng khẽ gật đầu.
Lúc này có một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong sân: “Chi Thu, con làm không tồi, người nhà họ Thẩm chúng ta tự có tôn nghiêm, thua chính là thua.”
Trần Thuận nhìn về phía vang lên tiếng nói ấy, chỉ thấy một bóng người với mái tóc bạc xuất hiện ở ngoài sân thi đấu.
Là một ông lão tóc bạc tuy đã già nhưng thoạt trông vẫn tràn đầy sinh khí, ông ta mặc bộ quần áo luyện võ, nhìn rất có phong thái của một cao nhân đắc đạo.
Sau khi xuất hiện, bóng dáng của ông lão thoát ẩn thoắt hiện biến hóa vài lần, như thể dùng thuật “súc địa thành thốn” thu đất lại từ dài thành ngắn khiến trong nháy mắt ông ta đã có thể xuất hiện trên sàn đấu.
Những con cháu của nhà họ Thẩm sau khi nhìn thấy người đến thì ai nấy cũng đều hít thở một cách dồn dập.
Chuẩn tông sư của nhà họ Thẩm bọn họ, cũng là người đứng đầu gia tộc – Thẩm Long Phi đột nhiên xuất hiện.
Bình thường thì đám tiểu bối nhà họ Thẩm này vài ba năm cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy mặt ông lão.
Ở nhà họ Thẩm, mọi người tuyệt đối đều tôn thờ sự tồn tại của Thẩm Long Phi.
Mệnh lệnh của ông ta không người nào có thể chống đối.
“Cha!” Thẩm Chi Thu ngay lập tức liền kêu lên: “Người xuất quan rồi sao?”
Thẩm Long Phi gật đầu, sau đó ông nhìn về phía Trần Thuận: “Chàng trai này tuổi còn trẻ mà lại có thực lực như thế, kẻ sinh sau ắt sẽ giỏi hơn người đi trước, sợ là ngoại trừ đám bất lương của một vài gia tộc lớn ở Thượng Kinh thì không ai có thể đuổi kịp!”
Trần Thuận nghe những lời này thì cũng không có giải thích gì nhiều.
Những kẻ bất lương của một vài gia tộc lớn ở Thượng Kinh? E là đang ám chỉ đến mấy loại người như Trịnh Đông Dương.
Tuy nhiên trong mắt của Trần Thuận thì đám người đó cũng chỉ là loại gà đất chó ngói bình thường, làm sao có thể so sánh với hắn.
Thế nhưng Trần Thuận cũng không có phản bác lời ông ta nói.
Lão già này từ khi xuất hiện đến giờ để lại cho hắn ấn tượng không tệ.
“Nếu như các người đã tự nhận thua cuộc, thì ba viên Bồi Nguyên Đan này vẫn là của các người, ngoài cái này ra thì ta vẫn sẽ trả lại tiền thuê cho các người!” Trần Thuận lạnh nhạt nói.
Ba viên Bồi Nguyên Đan đó là báu vật có giá trị, thế nhưng ở trong mắt của Trần Thuận cũng chẳng là gì.
“Thật như vậy sao?” Thẩm Chi Thu lập tức kích động lên tiếng.
Một lý do rất quan trọng khiến ông ta đồng ý tham gia trận đấu võ này chính là nằm ở ba viên Bồi Nguyên Đan quý giá này.
“Chủ của ma giới, lời đã nói ra, đương nhiên là thật!” Trần Thuận nói.
Thẩm Chi Thu tự động loại bỏ hai câu nói phía trước khiến ông ta nghe không hiểu của Trần Thuận, chỉ bắt lấy bốn từ cuối cùng, bốn từ đó lúc này khi lọt vào trong tai của ông ta tưởng chừng như là loại âm thanh tự nhiên phát ra chứ không phải là từ miệng con người vang lên.
Có ba viên Bồi Nguyên Đan quý giá này thì đồng nghĩa với việc có thể có thêm ít nhất gấp hai lần sức lực của ba cao thủ võ nghệ cao cường, thực lực của nhà họ Thẩm bọn họ lại được nâng lên một bậc cao hơn.
Điều đó cũng có nghĩa là trong tương lai có khả năng cao nhà họ Thẩm sẽ lại xuất hiện chuẩn tông sư!
“Chàng trai, Chi Thu thua rồi, cậu có thể chọn bất kỳ một địa bàn của thôn nhà họ Thẩm, chỉ là…” Thẩm Long Phi dừng lại, thở dài một hơi rồi mới tiếp tục nói: “Chúng tôi đồng ý với cậu, nhưng nếu như qua vài ngày tới nhà họ Thẩm đổi chủ, giao dịch này có thể không được tính.”
“Ồ?” Trên mặt của Trần Thuận lộ ra một nụ cười cân nhắc.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thẩm Long Phi: “Chàng trai trẻ, chắc hẳn cậu là chuẩn tông sư nhỉ?”
Trần Thuận nghe vậy không trả lời.
Hắn không phải tông sư, cũng không phải chuẩn tông sư, hắn là một tu luyện giả đang tu luyện cảnh giới thứ hai “Luyện khí Cảnh”, sắp dựa vào Tụ Linh Đại Trận công kích cảnh giới thứ ba “Thông Thần Cảnh.”
Sự phân chia thực lực võ đạo trên thế gian căn bản hoàn toàn không giống nhau.
Hắn chưa từng nhìn thấy qua tông sư, nhưng chuẩn tông sư trong tay hắn cũng chỉ là miêu tả loại gà đất chó ngói.
Trần Thuận nghĩ, sức mạnh Luyện Khí Cảnh của hắn làm sao có thể so với võ đạo của tông sư trên trần gian, hắn nghĩ có lẽ còn mạnh hơn cả tông sư.
Sự im lặng của Trần Thuận ở trong mắt Thẩm Chi Thu và Thẩm Quang Vinh thế mà lại chính là sự đồng tình.
Thẩm Quang Vinh vẫn khá ổn, ông ta đã từng nhìn thấy nhiều kẻ bất lương tồn tại hơn cả Trần Thuận, vì vậy khi biết Trần Thuận ở tuổi 20 là chuẩn tông sư mặc dù cũng rất khiếp sợ nhưng ông ta đã chuẩn bị tâm lý.
Tuy nhiên thì ánh mắt Thẩm Chi Thu nhìn Trần Thuận lại vô cùng phức tạp.
Trong nhà họ Thẩm, năng lực của ông ta không tệ, ông ta là một trong số ít người có hy vọng trở thành chuẩn tông sư, nhưng ông ta hiện đã ngoài bốn mươi tuổi, đã khổ cực tập võ hơn 40 năm mới có thực lực của hôm nay.
Thế mà một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi như Trần Thuận đã là tông sư, vượt ngoài sự dự liệu của ông ta, đúng thật là thế gian này tồn tại vô số người giỏi hơn mình.
Thẩm Long Phi lại tiếp tục nói: “Không dối gì chàng trai trẻ, nhà họ Thẩm của ta gần đây đã gặp phải một số rắc rối. Hai mươi năm trước, một kẻ cặn bã bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, giờ đã trở thành tông sư, hắn quay lại muốn cướp đi nhà họ Thẩm. Ta hy vọng cậu có thể giúp đỡ nhà họ Thẩm của ta. Chỉ cần cậu có lòng ra tay, ngoài trừ nhà thờ tổ nhà họ Thẩm của ta, cậu có thể chọn bất cứ nơi nào của nhà họ Thẩm nhà ta, ta sẽ cố hết sức đáp ứng những điều kiện khác của cậu!”
Sau khi khẳng định rằng Trần Thuận là chuẩn tông sư ở độ tuổi hai mươi, thái độ của Thẩm Long Phi càng khách khí hơn mấy phần.
Vị chuẩn tông sư ở tuổi hai mươi này, trong tương lai chưa chắc không có cơ hội được như Trịnh Đông Dương của nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh, trước năm 30 tuổi chỉ cần có thể tấn công cảnh giới của tông sư, một khi thành công thì dù Trần Thuận trước đây có vô danh như thế nào thì cũng sẽ một bước bay vút lên trời.
Bất luận là vì sự phát triển trong tương lai của nhà họ Thẩm hay là vì những khó khăn trước mắt bây giờ, Thẩm Long Phi đều hy vọng có thể sẽ kéo được Trần Thuận lên chiến xa của bọn họ.
“Tôi không có điều kiện gì khác, tôi cũng không chọn địa phương, tôi chỉ cần nhà họ Thẩm của ông chịu chia địa bàn cho tôi theo thỏa thuận, cho thuê, sau đó tôi trả các người một viên Bồi Viên Đan mỗi tháng!”
Trần Thuận mỉm cười nói.
Đối với việc đổi chủ của nhà họ Thẩm, tuy rằng trước mắt thì hắn có ấn tượng không tệ đối với nhà họ Thẩm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ can thiệp vào chuyện của nhà họ Thẩm.
Chỉ cần Thẩm Long Phi hiện tại chịu nhận thua rồi phân chia địa bàn cho hắn, một khi đã đến được tay hắn rồi, sau này cho dù nhà họ Thẩm có đổi chủ thì với với cái giá một viên Bồi Nguyên Đan mỗi tháng hắn tin chắc rằng chỉ cần bên kia không phải kẻ ngốc thì sẽ không cưỡng ép đuổi Trần Thuận đi.
Hơn nữa đến khi địa bàn ở trong tay Trần Thuận, hắn không muốn rời đi, ai dám cưỡng ép?
Khi Thẩm Long Phi nghe thấy điều này, một tia thất vọng hiện lên trong mắt ông ta.
Trần Thuận nói như thế là từ chối thỉnh cầu của ông ta.
Tuy nhiên, cho dù là nhận thua cuộc hay Trần Thuận khước từ ông ta thì Thẩm Long Phi cũng không có ý định không giữ lời hứa.
Giá trị của những viên Bồi Nguyên Đan quý giá này cũng hoàn toàn đủ rồi.
Nhất là những viên Bồi Nguyên Đan qúy giá này đối với nhà họ Thẩm bọn họ mà nói căn bản chính là có tiền cũng không mua được.
Chỉ cần Trần Thuận vẫn còn ở thôn Nhà họ Thẩm, Thẩm Long Phi không tin rằng nếu thôn nhà họ Thẩm gặp phải khủng hoảng, Trần Thuận sẽ thực sự chỉ ngồi lại xem không nhúng tay vào.
“Được, địa bàn trong thôn không có ai, cho ngươi tùy ý lựa chọn!” Thẩm Long Phi nói.
Sau khi đạt được thỏa thuận, Trần Thuận một lần nữa đi dạo quanh thôn, sau đó chọn một nơi vắng vẻ ở phía Đông của thôn.
Sau khi chọn xong địa bàn, Trần Thuận không ở lại thôn Nhà họ Thẩm nữa, dẫn theo Quỷ hợp hoan và Gấu xám liền rời khỏi thôn nhà họ Thẩm.
… … Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, đám người Trần Thuận trực tiếp quay trở lại Giang Châu.
Sau đó, Trần Thuận liền triệu tập nhà họ Hạ và nhà họ Vương, bắt đầu không kiêng nể thu thập những viên ngọc bích có thể tích trữ năng lượng để hắn có thể thiết lập một Tụ Linh Trận lớn.
Trần Thuận đã sẵn sàng để tất cả những người tu luyện bên cạnh hắn đến thôn nhà họ Thẩm tu luyện trong Tụ Linh Trận, như vậy tu vi của bọn hắn mới tiến nhanh hơn.
Như thế mới có thể theo kịp tốc độ của Trần Thuận một chút.
Trong tương lai mới có thể vì Trần Thuận làm nhiệm vụ tốt hơn.
Mặc dù triệu tập sức lực của cả nhà họ Hà và nhà họ Vương ở Giang Châu, nhưng tổng cộng cũng phải mất ba ngày để thu thập đủ những vật liệu ngọc bích mà Trần Thuận vừa ý để thiết lập Tụ Linh Đại Trận
Sau khi vật liệu đầy đủ, Trần Thuận không chậm trễ thêm nữa, trực tiếp nhờ quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, Gấu xám, Thiết Quyền, ba người đem ngọc bích đi cùng hắn lần nữa đến thôn nhà họ Thẩm, nơi mà có nhà họ Thẩm ở Giang Châu.
Tuy nhiên, lần này, sau khi Trần Thuận đến thôn Nhà họ Thẩm thì hắn phát hiện ra rằng không có người đứng canh cửa ở đầu thôn nhà họ Thẩm.
Không chỉ vậy, sau khi Trần Thuận và những người khác vào thôn nhà họ Thẩm thì họ phát hiện ra rằng một bóng người cũng không có.
Lần cuối cùng họ đến, khi người đàn ông đó dẫn bọn người Trần Thuận đến trước sàn đấu võ, hắn vẫn gặp rất nhiều người của nhà họ Thẩm trên đường.
Mà lần này, tất cả người của nhà họ Thẩm đều biến mất.
Nhìn thấy tình cảnh này, Gấu xám không khỏi mơ hồ hỏi: “Chủ nhân, không phải là người của nhà họ Thẩm đều đã bị người phản bội mà Thẩm Long Phi nói giết rồi chứ?”
Trần Thuận cười và lắc đầu.
“Chỉ là nhà họ Thẩm thực sự gặp rắc rối rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.