Sau khi nhìn thấy rõ hung thủ, Vương Chính thật sự oán hận muốn phát điên, suýt thì nôn ra máu. “Ngụy Vô Tâm!” Mặc dù Vương Chính bị mất nửa hàm răng nhưng ba chữ này vẫn nói ra rõ ràng. Phát âm, nhả từng chữ, thậm chí còn rõ ràng hơn bình thường, lửa giận ngập trời. Vương Chính để mời được Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm ra tay, thậm chí còn phải tặng tình nhân thương yêu nhất đi, đưa cho Ngụy Vô Tâm làm thuốc dẫn. Chính là vì muốn nuôi Ngụy Vô Tâm làm đòn bí mật để phòng ngừa. Nhưng hiện tại ông nhìn thấy gì chứ? Ngụy Vô Tâm ngủ với phụ nữ của ông, không chỉ không giúp ông mà ngược lại còn giết những tay súng mà ông bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng nhiều năm. Lúc này Vương Chính vô cùng hận Ngụy Vô Tâm, thậm chí hơn cả Trần Thuận. Ngụy Vô Tâm từ từ đi ra, ném mấy cái đầu người trong tay đến trước mặt Vương Chính. “Mày đã nhận phụ nữ rồi, vì sao?” Vương Chính nhìn Ngụy Vô Tâm, quả thực hận không thể băm y thành tám mảnh. Những người biết Ngụy Vô Tâm, muốn nhờ y ra tay thì phải đưa một người phụ nữ khiến y hài lòng. Chỉ cần y vừa lòng, nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp người đó. Ngụy Vô Tâm liếc mắt nhìn ông, không trả lời. Mà đi về phía Trần Thuận, khi cách Trần Thuận khoảng hai bước chân, Ngụy Vô Tâm lập tức quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: “Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, bái kiến chủ nhân!” Bái kiến chủ nhân? Vương Chính mở to hai mắt, thật sự còn khó tin hơn khi Ngụy Vô Tâm phản bội giết tay súng của ông. Ngụy Vô Tâm là ai? Kiêu căng khó thuần như vậy, sao lại nhận Trần Thuận làm chủ nhân chứ? Huống chi không phải y đang cố gắng phục vụ tổ chức thần bí kia sao? Sao còn có thể nhận Trần Thuận làm chủ nhân chứ? “Đứng lên đi, nhìn dáng vẻ của ngươi, luyện Âm Dương Ma Kinh cũng không tồi!” Trần Thuận khen nói. Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm này không hổ là người có thể lọt vào mắt hắn. Trong thời gian ngắn đã có thể tu luyện xong âm Dương Ma Kinh. Trước đó bởi vì luyện tập công pháp có chút thiếu sót, làm cho máu thịt của y khô cạn, người không ra người quỷ không ra quỷ. Hiện tại máu trong người cũng rất nhiều, tuy nhìn tổng thể vẫn u ám nhưng không còn dọa người, có vẻ cũng trẻ lại không ít. “Cảm ơn chủ nhân!” Ánh mắt Ngụy Vô Tâm nhìn Trần Thuận đầy cuồng nhiệt. Loại cuồng nhiệt này còn hơn những fan não tàn nhìn thần tượng của mình. Sau khi Ngụy Vô Tâm bắt đầu tu luyện Âm Dương Ma Kinh, lúc này mới phát hiện những thứ trước kia mình luyện đúng là cứt chó, không bằng chó má. Hơn nữa, Âm Dương Ma Kinh đã mở ra cho y một cánh cửa thế giới mới, y tu luyện đã đến thiên địa linh khí rồi, linh lực trước kia đúng là rác rưởi. Thấp trong thấp. Ngụy Vô Tâm cảm thấy hiện tại y hoàn toàn có thể đánh bại mười y của trước kia! Mà Trần Thuận tùy ý cho gã công pháp tuyệt vời như vậy, có thể thấy được Trần Thuận kinh khủng thế nào. Ngụy Vô Tâm vẫn luôn muốn trở thành nhân vật khủng bố thần bí, Trần Thuận chính là thần tượng của y! Vương Chính nhìn một màn này, quả thực sợ đến ngây người. Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông. “Các người đi chết đi!” Lúc này Vương Chính không còn hy vọng hành hạ Trần Thuận đến chết để báo thù cho con trai nữa. Ông chỉ muốn nhanh chóng giết chết Trần Thuận. Vương Chính nói xong thì đưa tay nhấn nút. Ông dường như có thể thấy cảnh hai chủ tớ kia bị bom nổ đến chia năm xẻ bảy. Nhưng khi ngón tay cái của Vương Chính sắp nhấn nút. Ông bỗng cảm thấy dù làm thế nào cũng không nhấn được nút, cả người vô lực. Vương Chính giống như gặp quỷ. Sao tay ông lại bị chặt đứt? Cả bàn tay, bị đứt từ cổ tay. Miệng vết thương bằng phẳng ngay ngắn, đang không ngừng trào máu tươi. Điều khiển từ xa trong tay ông cũng chia thành hai. “A!” Một trận đau nhức truyền tới. Lúc này Vương Chính lúc này mới phát hiện Trần Thuận chỉ vừa tùy ý phất tay sau đó tay ông giống như bị đứt rồi. Lúc này Vương Chính lại vô cùng hoảng sợ. Không chỉ ông, mấy vị cao thủ nhà họ Vương như Sư Tử Điên bị máu bắn vào mặt, lúc này cũng vô cùng sợ hãi. “Ông còn chưa cười đến rụng răng, tôi tới giúp ông!” Trần Thuận cong môi cười lạnh. Sau đó, thân hình hắn lại vụt qua, xuất hiện bên cạnh Vương Chính. Mấy vị đại cao thủ Sư Tử Điên của nhà họ Vương không dám ra tay. Thậm chí suy nghĩ ra tay cũng chưa dám nảy ra. Sau đó bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn gia chủ mà bình thường bọn họ vô cùng kính nể bị tát bay đi, xoay vài vòng trong không trung, bay xa mấy mét mới rồi rơi xuống đất, sau đó hộc một ngụm máu, có cả rang. “Vậy thì mới đối xứng chứ! Này, đây mới thật sự là cười đến rụng răng, nếu ông có thể phối hợp cười một cái nữa thì càng hoàn mỹ.” Trần Thuận đứng tại chỗ nói. Lúc này mọi người đều nhìn Trần Thuận vẻ sợ sệt và kinh hoảng. Trần Thuận, đúng là ma quỷ! Mọi người không ngờ tới Vương Chính lại đứng lên sau đó cười lớn, nụ cười dữ tợn. Lúc nãy, bị mất nửa hàm răng, nên lúc nói chuyện, gió tràn vào khoang miệng, hiện tại hàm răng của ông gần như không có, nói lên lời nói tới, ngược lại thay đổi rõ ràng. “Đồ con hoang, nếu mày lén đi tìm Vương Minh Vy hai lần, chứng tỏ nó rất quan trọng với mày, không giết được mày, chẳng lẽ tao không giết được nó à?” Vương Chính vừa điên cuồng vừa dữ tợn. Lúc này ông ta chẳng còn nghĩ đến chuyện bám dựa vào nhà họ Trịnh ở thủ đô hay phát triển nhà quý tộc hào môn họ Vương họ lên thành thế gia có lịch sử truyền thừa trăm năm nữa. Ông chỉ muốn giết chết đồ con hoang trước mặt này. Cho dù không đánh chết cũng không để nó sống yên ổn tốt hơn. Cả đời này ông chưa bao giờ thất bại và nhục nhã như thế. Nói xong, Vương Chính lập tức lấy điều khiển từ xa ra, ngay lập tức ấn xuống. Một giây sau. Bùm! Một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên ở phía sau lưng mấy người Trần Thuận không xa, một đám lửa bùng cháy trong không trung. Biệt thự của Vương Minh Vy nổ ầm ầm. “Ông đúng là nhẫn tâm, đến con gái mình cũng muốn giết!” Trần Thuận châm chọc nói. “Bởi vì tôi không phải là con gái ruột của ông ta!” Lúc này, một bóng người xuất hiện trước mắt mọi người, cất tiếng nói, chính là Vương Minh Vy. “Mày không ở trong biệt thự sao?” Vương Chính bất ngờ ngoài ý muốn nhưng ngay sau đó ông lại cười ha hả, sắc mặt dữ tợn: “Thì ra mày đã biết.” “Từ khi ông bắt đầu không tin tưởng tôi, âm thầm đề phòng tôi thì tôi đã biết rồi!” Vương Minh Vy nhìn về phía Vương Chính, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Cô chưa từng bất trung với nhà họ Vương. Cô không thích Vương Hạo, Vương Trạch, nhưng cũng chưa từng muốn dựa vào thân phận con dâu tương lai của nhà họ Trịnh để tranh giành với bọn họ. Cô làm tất cả mọi chuyền đều suy nghĩ cho lợi ích nhà họ Vương. Duy chỉ có một điều, cô không muốn gả cho Trịnh Đông Dương! Nhưng mặc dù là vậy, từ trước đến nay cô cũng chưa từng phản đối sự sắp xếp của Vương Chính. “Mày đã sớm biết, lại giả vờ lâu như vậy, đúng là làm khó mày rồi, con gái ngoan của tao!” Vương Chính cười dữ tợn nói. “Ba, tôi vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi ông, nhiều năm như vậy, ông có khi nào coi tôi là con gái sao?” Vương Minh Vy cắn chặt môi. “Con gái? Ha ha ha!” Sau khi Vương Chính nghe thấy chuyện này giống như nghe được một câu chuyện cười. “Tao chưa từng coi mày là con gái mình, lúc trước sở dĩ nhặt mày về là vì tao phát hiện mày có thể chất Nguyên Âm trong truyền thuyết mà thôi!” “Tao định sau khi nuôi lớn, sẽ hút hết Nguyên Âm trong cơ thể mày, hy vọng có thể đột phá lên cảnh giới tông sư. Nhưng sau đó tao lại bị thương, cũng phát hiện, với thiên phú của tao thì cho dù cướp đi Nguyên Âm của mày thì cũng không có cơ hội lên được cảnh giới tông sư, thôi thì lợi dụng Nguyên Âm trong cơ thể mày để phát triển gia tộc lớn mạnh hơn.” “Biết được cậu cả nhà họ Trịnh ở thủ đô là kỳ tài võ thuật, hơn hai mươi tuổi đã tới cảnh giới chuẩn tông sư, chuẩn bị trước năm ba mươi tuổi sẽ đánh sâu vào tông sư cảnh giới, tao nghĩ cách lợi dụng mày để bám vào nhà họ Trịnh ở thủ đô.” “Từ đầu đến cuối, mày chỉ là một quân cờ của tao mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]