Chương trước
Chương sau
Mình cũng không phải Sở Diệu Y chân chính, mà tiểu thư ở đây, Tiểu Trúc nhất thời không biết có nên nói cho Lạc Thịnh Vũ chuyện này hay không.
Khi hắn đương miên man suy nghĩ, cửa phòng đã bị mở ra, người tiến vào đương nhiên không phải Sở Diệu Y, mà là Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ kêu hạ nhân cầm chén thuốc và một bát sứ cháo trắng đặt lên bàn, sai người lui xuống. Trước tiên cầm chén thuốc qua, bảo Tiểu Trúc uống thuốc.
Tiểu Trúc thừa dịp cửa chưa đóng nhìn nhìn bên ngoài, nhưng không thấy bên ngoài có bóng dáng Sở Diệu Y, chắc là đã đi về. Bị Lạc Thịnh Vũ nâng dậy, chén nước thuốc kia đen kịt, mùi vị đắng thối, sặc đến hắn muốn nôn mửa, nhưng trong bụng trống trơn, hơn nữa ngay cả hơi sức nôn mửa cũng không có.
Cố nén uống hết thuốc, Lạc Thịnh Vũ đã bưng cháo hoa tới, từng thìa đút cho hắn ăn. Cháo trắng ấy thật sự là rất trắng, thật ra sắp không khác gì nước cơm, Tiểu Trúc cũng biết mình bây giờ không ăn được cái gì. Nhưng Lạc Thịnh Vũ vừa nhìn chính là từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc người khác, mặc dù thoạt nhìn rất dịu dàng rất cẩn thận. Dùng thìa xúc cháo không biết phải thổi thổi trước đã, đút mấy ngụm cháo làm trên cằm Tiểu Trúc cũng dính ít nước.
Tiểu Trúc muốn cười, thế nhưng khí lực không đủ, chỉ có thể im lặng nhếch miệng. Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy vươn tay nâng cằm hắn lên, cúi đầu nhẹ nhàng liếm nước chảy ra bên miệng hắn, nói: "Cười vui vẻ như thế."
Tiểu Trúc lập tức đỏ mặt, có chút luống cuống. Ngoan ngoãn sáp lại gần cái thìa Lạc Thịnh Vũ đưa tới cúi đầu ăn cháo.
Chừng mười ngày sau đó, Tiểu Trúc đều là Lạc Thịnh Vũ tự mình chăm sóc. Hắn cơ hồ không ra khỏi cửa, nhiều nhất cũng chính là được dìu đi một chút trong sân. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Lục Hoàn tới đưa đồ, nếu không chính là Lạc Kiến Bắc trông bên ngoài. Hắn lúc ngồi lúc ngồi trong đình nhỏ còn nhìn thấy Lam Y một lần, nếu không có như thế, có lẽ hắn cũng đã quên Lam Y cũng ở nơi này. Bóng dáng màu lam ấy cách hắn rất xa, chỉ đứng phía ngoài viện, không nhìn thấy vẻ mặt, lại có thể cảm giác được người nọ là nhìn chằm chằm mình, trên người không khỏi có chút sởn gai ốc.
Lại qua vài ngày, vết thương trên vai Tiểu Trúc xem như là đỡ hẳn, mặc dù còn có chút khó chịu, nhưng cũng không đau. Đồ ăn vẫn là lấy thanh đạm là chính, cũng không cần lại ăn cháo trắng nước cơm.
Theo như Lạc Thịnh Vũ nói, sau ngày ấy, cũng không tìm được bóng dáng cô nương nào cứu hắn, Tiểu Trúc cũng không biết Mạnh Hiểu thế nào, chỉ hy vọng nàng đã chạy trốn. Có lẽ là vì Mạnh Hiểu từng giúp hắn, thái độ của hắn đối với Mạnh Khanh cũng thay đổi, nghĩ có nên lén lút thả gã đi hay không. Nhưng Mạnh Khanh là Lạc Thịnh Nghĩa tự mình trông, cơ hồ cả ngày đều ở trong phòng đó, hắn cũng không có cơ hội đi vào.
Mấy ngày nay trên giang hồ đã sớm náo nhiệt sắp lật trời, trong tay không ít người đều lấy được bản đồ kho báu kia, nhưng không ai ngu ngốc bập bập lấy ra chia sẻ với người khác, bởi vậy, không ai biết trong tay người ta cũng có thứ này. Hơn nữa đại hội võ lâm lại sắp tới, vì vậy càng náo nhiệt.
Lạc Thịnh Vũ thấy Tiểu Trúc đã đỡ hơn nhiều, liền đi chào từ biệt Tiêu Hành, bọn họ cũng phải chuẩn bị đi đến Sở gia, đại hội anh hùng là không thể bỏ qua.
Tiêu Hành vừa nghe cũng cảm thấy là nên như vậy. Sắc mặt Sở Diệu Y lập tức liền thay đổi, con ngươi xoay xoay nói: "Tiêu lang, chàng đã quên chàng còn phải giúp đỡ đi làm chứng sao? Chuyến này chúng ta cũng nên đi một lần mới phải."
Tiêu Hành lúc này mới nhớ tới, chuyện mấy người nói hôm đó, muốn đưa Mạnh Khanh đi Sở gia, để gã gánh tội thay, bình ổn chuyện bản đồ kho báu, nói: "Là ta đã nhiều ngày bận rộn mê đầu, là nên như thế."
Tiểu Trúc nghe nói muốn đi Sở gia, trên mặt lập tức trắng bệch, cho dù Lạc Thịnh Vũ biết mình cũng không phải là Sở Diệu Y thực sự, nhưng Sở lão gia căn bản không biết mà. Vậy nếu như đi qua, đâu có cách nào mà không bị phát hiện. Đến lúc đó đừng nói Sở lão gia sẽ tức giận như thế nào, ngay cả Lạc Thịnh Vũ cũng sẽ mất hết mặt mũi trước anh hùng thiên hạ.
Tiểu Trúc chủ ý bất định, hắn bỗng nhiên nghĩ rằng, mình cứ như vậy lén lút rời đi, có lẽ mới tốt, chỉ là lại do dự. Hắn đi tìm Sở Diệu Y, nhưng Sở Diệu Y vẫn không ở đó, đến trời tối không đợi được người, hắn đành phải trở về viện.
Lạc Thịnh Vũ trở về cũng đã khuya, Tiểu Trúc đã rửa mặt xong, không có chút cảm giác buồn ngủ nào, trong lòng hắn sốt ruột vô cùng. Nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ vang lên, vội vàng đứng dậy, tiến vào chính là Lạc Thịnh Vũ không thể nghi ngờ.
"Sao còn chưa ngủ?" Lạc Thịnh Vũ cười cười, đi qua ôm hắn, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ phía sau lưng hắn, "Vết thương ở vai còn đau phải không?"
"Không đau." Tiểu Trúc lắc đầu.
"Ừ, vậy mau ngủ đi, ngày mai phải gấp rút lên đường." Lạc Thịnh Vũ đưa hắn tới bên giường, nói.
Tiểu Trúc nâng tay nắm tay áo y, nói: "Ta, ta không thể đi Sở gia, Sở lão gia sẽ nhận ra ta, vậy sao được chứ! Đến lúc đó..."
Lạc Thịnh Vũ không đợi hắn nói xong, cúi người liền hôn khóe môi hắn một cái, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng tô theo lông mày dài của hắn, nói: "Đừng lo. Phu nhân của ta đẹp như vậy, nói như thế nào giống như không thể gặp người?"
Tiểu Trúc bị y nói trên mặt có chút đỏ, thế nhưng trong lòng cực kỳ không yên tâm, đâu có thời gian nói đùa với y. Chỉ nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, đã bị người nọ ôm lấy đặt vào trong giường, lập tức liền cảm thấy trên người nặng nề, ép tới hắn khó có thể hô hấp.
Người nọ lên theo trên người hắn, một tay chống bên tai hắn, ái muội nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Xem ra ngươi hôm nay tinh thần rất tốt, không bằng..."
Tiểu Trúc cảm giác được nhiệt khí của hơi thở y quét bên tai bên gáy, không khỏi run người. Hắn không kịp nói chuyện, nến trong phòng lập tức đã tắt, trước mắt một mảnh tối đen, không thấy rõ cái gì. Cảm giác lại càng mẫn cảm, một tay đối phương vuốt má hắn, sau đó che phủ trên môi hắn, lại là với ngón trỏ vào trong miệng hắn, qua lại quấy nhiễu đầu lưỡi hắn.
Thân thể Tiểu Trúc cứng đờ, ngay cả đầu lưỡi cũng cứng lại. Bị ngón tay ấy trêu chọc qua lại, hắn ngơ ngác không dám mảy may di chuyển, càng đừng nói là nuốt, nước bọt theo khóe miệng chảy ra. Tiểu Trúc nhất thời mắc cỡ mặt đỏ tía tai, vội vàng muốn nuốt, thế nhưng vừa như vậy, đầu lưỡi trơn mềm không nhịn được giật giật qua lại, giống như là dây dưa đáp lại, đảo qua ngón tay trong miệng.
Mắt Lạc Thịnh Vũ đã sớm thích ứng bóng tối, ánh mắt dần dần tối lại, ngón tay cảm giác đượcsự dây dưa của đầu lưỡi nhỏ trơn mềm ấy, giống như là bị chạm đến cơ quan, trong ngực một loại ý niệm muốn hung hăng chà đạp hắn dâng vọt, không nhịn được cũng đưa ngón giữa vào, quấy qua lại trong miệng hắn.
"Ưm..." Tiểu Trúc muốn né tránh, nhưng càng như là đón ý nói hùa đáp lại, bị y làm cho hít thở cũng có chút rối loạn, muốn nói chuyện, lại đều thành âm đơn.
Lạc Thịnh Vũ nghe thấy những âm đơn chứa khó nhịn ẩn nhẫn ấy, liền cảm thấy bụng dưới căng lên, rút ngón tay ra cúi đầu hung hăng hôn lên, thừa dịp Tiểu Trúc thất thần bẩy hàm răng hắn ra, đuổi theo đầu lưỡi nhỏ linh hoạt ẩm ướt ấy, hung hăng xâm lược một phen mỗi chỗ trong khoang miệng hắn.
"Từ giờ trở đi, ngươi chính là của ta, nghe rõ?"
Tiểu Trúc hít thở không thông, khó khăn lắm mới được bỏ qua, lời nói của Lạc Thịnh Vũ hắn nghe thấy cũng không có thời gian phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.