Mình cũng không phải Sở Diệu Y chân chính, mà tiểu thư ở đây, Tiểu Trúc nhất thời không biết có nên nói cho Lạc Thịnh Vũ chuyện này hay không.
Khi hắn đương miên man suy nghĩ, cửa phòng đã bị mở ra, người tiến vào đương nhiên không phải Sở Diệu Y, mà là Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ kêu hạ nhân cầm chén thuốc và một bát sứ cháo trắng đặt lên bàn, sai người lui xuống. Trước tiên cầm chén thuốc qua, bảo Tiểu Trúc uống thuốc.
Tiểu Trúc thừa dịp cửa chưa đóng nhìn nhìn bên ngoài, nhưng không thấy bên ngoài có bóng dáng Sở Diệu Y, chắc là đã đi về. Bị Lạc Thịnh Vũ nâng dậy, chén nước thuốc kia đen kịt, mùi vị đắng thối, sặc đến hắn muốn nôn mửa, nhưng trong bụng trống trơn, hơn nữa ngay cả hơi sức nôn mửa cũng không có.
Cố nén uống hết thuốc, Lạc Thịnh Vũ đã bưng cháo hoa tới, từng thìa đút cho hắn ăn. Cháo trắng ấy thật sự là rất trắng, thật ra sắp không khác gì nước cơm, Tiểu Trúc cũng biết mình bây giờ không ăn được cái gì. Nhưng Lạc Thịnh Vũ vừa nhìn chính là từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc người khác, mặc dù thoạt nhìn rất dịu dàng rất cẩn thận. Dùng thìa xúc cháo không biết phải thổi thổi trước đã, đút mấy ngụm cháo làm trên cằm Tiểu Trúc cũng dính ít nước.
Tiểu Trúc muốn cười, thế nhưng khí lực không đủ, chỉ có thể im lặng nhếch miệng. Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy vươn tay nâng cằm hắn lên, cúi đầu nhẹ nhàng liếm nước chảy ra bên miệng hắn, nói: "Cười vui vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88705/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.