"Được rồi." Lạc Thịnh Vũ vung tay lên nói với đại phu: "Vậy làm phiền kê một vài phương thuốc ngoại thương, trong uống ngoài thoa đều cần, chờ thuốc xong rồi Lục Hoàn ngươi qua đây giúp phu nhân bôi."
Tiểu Trúc có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, thở phào nhẹ nhõm, hắn không ngờ Lạc Thịnh Vũ dễ nói chuyện như vậy. Sở Diệu Y mắt hạnh trợn thật lớn, trong mắt đều là kinh ngạc và khó hiểu, phút chốc híp lại, lông mi che khuất tầm mắt, nhìn không ra cái gì.
Lạc Thịnh Vũ vừa mở miệng, mọi người đều đành phải người nào về chỗ người nấy. Lạc Kiến Bắc bị lưu lại trông ở bên ngoài, để ngừa lại có người đến, Lạc Kiến Đông nhận phân phó của chủ tử, dẫn người ra khỏi trang.
Lạc Thịnh Vũ đỡ Tiểu Trúc từ một góc giường, để hắn nằm nghiêng trên giường. Hai người cũng không nói chuyện, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Trong lúc đó có nha hoàn lại đây nói là Lam phu nhân mời Lạc trang chủ qua, Lạc Thịnh Vũ "ừ" một tiếng, lại không đứng dậy đi ra ngoài. Mãi đến khi Lục Hoàn bưng chén thuốc tiến vào, người nọ cũng chưa nói một câu, liền đóng cửa ra khỏi phòng.
Lục Hoàn tiến vào buông chén thuốc, đỡ Tiểu Trúc ngồi dậy để hắn cởi áo nằm sấp trên chăn lót. Vết thương như thế trong mắt người tập võ căn bản không tính là thế nào, chỉ là trên lưng gầy gò lại có vẻ rất dữ tợn. Lục Hoàn là một nha đầu, đâu từng thấy nhiều máu như vậy, nước mắt rơi "lộp bộp".
"Ngươi chọc phải người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88703/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.