Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn một lúc lâu, nhìn đến mức Tiểu Trúc cũng sắp cúi đầu thấp đến bàn chân, nhìn đến trong lòng hắn phát hoảng, nghĩ có phải bị người nhìn ra là đồ giả hay không.
Lạc Thịnh Vũ trước kia chưa từng thấy Sở Diệu Y, đương nhiên không biết hắn là giả. Xem xét cẩn thận người gầy gò trước mắt nửa ngày, không mở miệng nói chuyện.
Phòng vũ khí mặc dù không phải là cấm địa gì, nhưng nằm bên trong viện của y, vì thế không có người tùy ý tiến vào. Vừa rồi y cảm giác được trong phòng này có tiếng hít thở, qua đây coi. Liền nhìn thấy một bóng người đứng bên trong, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm.
Bóng người kia rất mơ hồ, Lạc Thịnh Vũ nhất thời nín thở ngưng thần, y cảm thấy hoa mắt, cho là ma đầu họ Mạnh kia lén lút ẩn vào, muốn lấy lại bảo kiếm của hắn. Nhưng vừa nhìn lại phát hiện không phải, người nọ mặc váy dài, tóc vấn lên, thì ra là thê tử của mình.
Nhắc tới cũng không có khả năng, ma đầu họ Mạnh kia từ một tháng trước đã rơi xuống vực, mặc dù vẫn chưa tìm được thi thể, nhưng có lẽ võ công cao tới đâu cũng không thể nào sống sót.
"Nàng đến đây làm gì?"
Lạc Thịnh Vũ cuối cùng lên tiếng, Tiểu Trúc cảm thấy có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nếu y không nói chuyện, e là mình cũng sợ đến nhũn ra rồi.
"Ta, ta không tìm thấy đường..." Tiểu Trúc lí nha lí nhí nói.
"Hừ" Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Lý do hay thật. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88681/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.