Lạc Thịnh Nghĩa thiếu chút nữa bật cười, Mạnh Trúc như vậy không biết nhìn tuyệt đối sẽ khoác cho cái danh ngạo mạn vô lễ. Tôn Huyên đương nhiên là không biết hắn nghe không hiểu, tức giận đến run run, nhưng cũng không thể nói cái gì.
Mạnh Trúc không hiểu ra sao cả liếc nhìn Tôn Huyên, vị son phấn trên người nữ nhân kia sặc hắn vẫn khó chịu, có chút cảm giác hít thở không thông, nhíu nhíu mày khịt khịt mũi.
Tôn Huyên kia khẽ hừ một tiếng, sau đó liền phất tay áo đi về phía sảnh trước.
Lạc Thịnh Nghĩa càng buồn cười, nữ nhân kia nhất định là bị tức vô cùng, nếu thật sự không đầu không đuôi vào sảnh trước như thế, không biết sẽ bị mẹ với Lạc Thịnh Vũ răn dạy thế nào.
Lạc Thịnh Nghĩa duỗi cổ nhìn hồi lâu, Tôn Huyên thật đúng là đi vào. Xem náo nhiệt xong vừa quay đầu, liền nhìn thấy cửa viện cách đó không xa có bóng người, không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai. Người nọ chống lại ánh mắt Lạc Thịnh Nghĩa, tựa hồ là híp híp, sau đó xoay người bước đi.
"Hỏng rồi..." Lạc Thịnh Nghĩa nói thầm một tiếng, nói với Mạnh Trúc: "Ngươi chờ ở đây, đừng đi một mình." Nói xong triển khai khinh công nhảy người lên, đuổi theo Mạnh Khanh.
Mạnh Trúc thấy Lạc Thịnh Nghĩa đi, ngược lại vui vẻ. Nhìn chung quanh không có ai, liền đứng lên lặng lẽ dịch về phía sảnh trước, muốn xem thử Lạc Thịnh Vũ thế nào, lâu như vậy cũng không đi ra.
Nhưng mà Mạnh Trúc có chút kiêng dè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/2564249/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.