Chương trước
Chương sau
Tiểu Hạ nhìn theo chỉ có thể lắc đầu cười cười. Đương nhiên thứ thuốc mà cô cho nam tử kia dùng không phải Xuân Phong Kỳ Dược mà chỉ là một dạng thuốc xổ mà thôi. Gã kia sẽ chữa được chứng tắc khí để là điều Tiểu Hạ có thể dùng đầu của cô ra đam bảo.
Chỉ là bảy bảy bốn chín lần đi đại tiểu tiện, tên kia chắc chắn không dám gây khó dễ với cô nữa. Thậm chí vừa thấy mặt đã phải bỏ đi luôn ấy chứ.
Dù tuổi tác Tiểu Hạ vì tên kia cũng chẳng chênh lệch nhiều, nhưng đem nó so với Cổ Ma thì tên kia còn xếp dưới chắt chút chít nữa kìa. Vậy mà dám len mặt này nọ trước mặt lão, lão không bẻ cổ Y đã là nhân từ lắm.
Mà không biết tên kia tin lời Tiểu Hạ, gọi tình nhân tương lai đến làm chuyện đó thì sao nhỉ?
Tiểu Hạ nghĩ đến viễn cảnh đó, liền nở nụ cười đắc ý.
Dường như ăn hiếp mấy ga mỹ Nam tử cũng là một thú vui khó tả.
Tam gác chuyện đó sang một bên. Mặt trời đã sắp khuất núi. Nghĩ rằng chẳng còn ai lưu lại Đan Phòng, Tiểu Hạ liền đóng cửa trở về Dược Viên.
Nhưng trước đó cô còn Đi đưa thuốctrị ngoại thương cho Đại Bảo.
Từ khi hắn ngộ ra mục tiêu trở thành kẻ có nhục thể mạnh nhất Đông Dương Cung, buổi tập của hắn kéo dài gần như cả ngày.
Ngoại trừ thời gian ăn uống và nhận thuốc của Tiểu Hạ. Ban ngày, ít ai thấy hắn ngồi không một chỗ.
Lại thêm có thuốc trị ngoại thương, giãn gân cốt của Tiểu Hạ. Có thể hình dung buổi tập của Đại Bảo bằng hai chữ Điên Cuồng.
Sau mười ngày, Từ hai trăm cân, gã đã tăng giới hạn chịu đựng của cơ thể lên năm trăm cân.
Tiểu Hạ đi xuống chân núi, tiện đường ghé qua chỗ của Y.
Trong khu luyện thể lúc này chỉ có Đại Bảo đang ngồi trên tảng đá, hai tay chống về sau, ngửa mặt thở hổn hển. Mồ hôi vã ra như tắm.
"Đại Bảo, huynh vẫn còn ở đây à?"
Nghe âm thanh quen thuộc, Đại Bảo mỉm cười, nhảy phốc xuống bãi cỏ.
"Phải nỗ lực hơn người khác thì mới có thể mạnh hơn người khác, huống chi Ta còn đợi thuốc của muội nữa mà."
Tiểu Hạ đưa bọc thảo dược cho Y, loại thuốc dùng để cho vào bồn tắm, ngâm Mình trong đó sau mỗi buổi tập cơ thể sẽ không còn đau nhức hay mệt mỏi.
"Hôm nay ta lên làm việc ở Đan Phòng, nên đến trễ hơn mọi khi. Huynh luyện tập thế nào rồi."
Đại Bảo gãi đầu.
"Hôm nay ta đã nâng được 600 cân! chắc chắn sẽ nhanh đạt đến 1000 cân...tất cả cũng nhờ thảo dược và cách luyện của muội. Giờ ta cảm thấy bản thân mình có chút mạnh hơn trước rồi."
Nâng được 1000 cân? Tiểu Hạ cũng mong đến ngày đó a. Trong mấy trăm năm sống trên đời, Cổ Ma chưa từng thấy ai nâng được 1000 cân chỉ bằng nhục thể.
Trong Ma Điện ngày trước, chỉ có Bổ Thiên Đại Ma Đầu có sức mạnh ghê gớm nhất, Bổ Thiên Cự Ma Phủ trong tay gã có thể bổ ra hơn mười ngàn cân lực phá tan cả hồn phách của Thần.
Tuy mạnh vậy cũng là nhờ Tà Công hỗ trợ mà thôi. Nhục thể của Bổ Thiên có lẽ hạn mức trên dưới ba ngàn cân. Chỉ là cơ thể đồ sộ hơn người thường, tứ chi bị biến dạng do Ma Luyện quá nhiều.
Đại Bảo to thể đạt được một phần ba nhục thể của Bổ Thiên Ma Đầu, cũng có thể thấy hắn đã chịu khó nâng tầm chịu đựng của cơ thể rất nhiều.
Tiểu Hạ làm nét mặt vừa mừng vừa lo.
" Luyện Thể gian khổ hơn luyện khí, luyện đến sáu bảy trăm cũng có thể tự ngạo trong Đông Dương Cung rồi, còn ngàn cân lực huynh đừng quá miễn cưỡng, kẻo cơ thể sẽ bị biến dạng, nhân hình khó hình dung."
Trái với sự lo lắng kia, Đại Bảo trả lời bằng giọng tự tin.
"Cảm ơn Tiểu Hạ đã nhắc nhở, cơ thể của ta, Ta biết. Nếu thực sự xảy ra dị biến Ta sẽ dừng lại...Chỉ là, không luyện thể thì ta làm sao để mạnh hơn nữa đây."
Ngẫm nghĩ về tiến độ luyện tập của Đại Bảo chỉ sợ dăm bữa nửa tháng nữa có thể đạt đến ngàn cân chịu đựng. Nhưng sức mạnh không được phát huy để trấn áp kẻ thù thì cũng chỉ là bao thịt cho kẻ khác.
Tiểu Hạ nhìn Đại Bảo, đảo mắt một vòng tựa như đang suy tính.
"Huynh có sức mạnh hơn người, điều đó không ai có thể phủ nhận. Nhưng nếu sở hữu sức mạnh mà không biết vận dụng đúng cách thì công lao của huynh bỏ ra coi như vô ích."
Đại Bảo như bị động đến chỗ ngứa, y liền hỏi lại.
"Tiểu Hạ, muội nói đúng chỗ mà Huynh đang suy nghĩ mấy ngày nay. Mac Dù ta có sức mạnh nhưng vẫn chưa biết dùng chúng như thế nào mới hiệu quả.
Hồi chiều, Ta có giao đấu với một người. Tên đó không mạnh bằng ta nhưng ta cũng vô pháp áp chế tên kia, ngược lại còn bị y dùng Mộc Kiếm chọc đúng yếu huyệt.
Không can tâm, nên ta ở lại luyện cho đến trời tối, nhưng nghĩ dù mạnh hơn chưa chắc đã giành phần thắng."
Tiểu Hạ chu môi đào, lắc đầu qua lại đôi lần.
"Huynh nói đúng mà cũng chưa đúng... Thế giới của cường giả, Mạnh hơn thường giành chiến thắng...Vẫn như cũ, quan trọng nhất là cách sử dụng sức mạnh của mình như thế nào."
Đại Bảo nhìn Tiểu Hạ thao thao bất tuyệt, Phong thái của một đại tông sư có lẽ chưa gặp qua, nhưng trong lòng lại tự động lắng nghe chăm chú không sót một chữ.
"Cường giả thường có ba điểm mạnh, Sức Mạnh Nhục Thể, Tốc Độ và Khí lực xếp thành một vòng kín.
Sức Mạnh nhục thể có lợi khi đấu với Tốc Độ. Tốc độ lại mạnh mẽ khi giao đấu với người dùng Khí. Người Dùng Khí lại mạnh hơn dùng Nhục Thể.
Lý thuyết là như vậy nhung thực tế chiến đấu hoan toàn xảy ra theo chiều hướng không như ý muốn... Thắng thua còn phụ thuộc vào đấu pháp của mỗi người.
Lấy ví dụ trường hợp của huynh...tuy sức mạnh của huynh hơn hắn ta nhưng không thể nào bắt kịp gã.
Muội nói vậy, Đại Bảo, Huynh có nhận ra điêu gì chăng"
Đại Bảo nghe một hồi chăm chú, tất nhiên hiểu được đôi chút.
"Ưu thế của a là sức mạnh nhục thể, còn tên kia sở trường tốc độ. Theo lý thì ta chiếm ưu thế, nhưng..."
Tiểu Hạ vỗ vỗ tay, cao hứng tiếp lời.
"Đúng rồi đó... sở di huynh thua là do đấu pháp chưa hợp lý...Huynh mạnh về sức nhưng lại so đấu về tốc độ với tên kia, vốn tốc độ không phải là thế mạnh của huynh...Vậy nên..."
Đại Bảo gật gù.
"Vậy nên ta thua là không oan uổng chút nào...lẽ ra ta phải dùng sức để phòng thủ, làm triệt tiêu sức lực đối phương, đến cuối cùng sẽ dành phần thắng."
Nói đến chiến thắng nhưng vẻ mặt của Đại Bảo chẳng thấy sung sướng. Ngược lại còn có chút chán nản. Gã quay sang Tiểu Hạ, bắt gặp cô đang nhìn mình như thể đã biết trước phản ứng của gã vậy.
"Phòng thủ để chiến thắng, thật nhàm chán phải không?"
Đại Bảo gật gật đầu.
Tiểu Hạ nhón chân đi vòng vòng, nói thêm một hồi.
"Vậy nên muội mới nói một ngàn cân lực, huynh không nên miễn cưỡng...Đổi lại, dành thời gian để luyện thêm Tốc Độ để bù đắp thiếu sót."
"Không chỉ tốc độ mà cả Khí Lực nữa"
Đại Bảo lại si ngốc, gãi gãi đầu...
"Nhưng... mấy thứ kia luyện thế nào đây."
Tiểu Hạ liếc thấy vẻ mặt của Y, không khỏi cảm thán...Đại Bảo chỉ được sự cần cù, chịu khó...Nhưng khả năng suy nghĩ ra quyết định còn hạn chế.
Đã giúp thì giúp tới cùng, Tiểu Hạ lén một kế hoạch giùm gã.
"muội thấy, huynh nên bắt đầu luyện tâm pháp phòng ngự hệ thổ để gia tăng ưu thế của mình.
Thứ hai, huynh cần luyện thêm thân pháp, vừa để né tránh công kích. đồng thời hỗ trợ khả năng tấn công áp sát sau này."
còn luyện khí...đợi huynh qua giai đoạn luyện thể các lão Tiên gia sẽ chỉ dạy cho."
Tiểu Hạ đương nhiên có thủ đoạn giúp Đại Bảo gia tăng thực lực nhanh chóng. Bất quá công pháp trong đầu chi toàn Bàng Môn Tà Công...Thôi thì cho mấy lão già Tiên Môn chỉ dạy cho họ bớt nghi ngờ.
Đại Bảo nghe thấy Thân Pháp, liền nhớ đến chuyện cũ...gã nói
"Thân Pháp... chẳng lẽ luyện ne mấy hòn đá như mấy vị sư huynh ngày trước?"
Tiểu Hạ gật gù.
"Đó cũng là một cách, nhung để hiệu quả hơn...huynh cứ hỏi chấp sự, hoặc đồng môn...Chứ muội ở Đan Phòng chỉ nghe sư Bá kể sơ sơ vậy thôi."
Tiểu Hạ không nói gì thêm, thực sự Sư Bá gì gì đó không nói mấy chuyện này cho cô bao giờ. Tất cả đều là vốn hiểu biết của Cổ Ma đã được gian lược cho dễ hiểu. Nhưng nói quá thì Đại Bảo sẽ nghi ngờ, Vì Sao cô lại biết nhiều như thế.
"Thì ra là sư Bá kể cho...ta còn đang không hiểu vì sao muội lại tinh thông y dược lẫn hướng tu luyện?...xem ra ở Đan Phòng mọi người rất quý muội...ta không còn lo muội bị người khác ăn hiếp nữa"
Tiểu Hạ phì cười
"Muội không ăn hiếp người ta thì thôi, chứ kẻ nào dám ăn hiếp muội chứ."
Đại Bảo cười cười, Tiểu Hạ tốt bụng lại đáng mến, ai lại đánh chủ ý xấu gây chuyện với cô ấy chứ.
" À, mà nghe muội nói, Cường giảthường chỉ có Ba thế mạnh chẳng lẽ còn có những Thứ khác?"
Tiểu Hạ có hơi ngạc nhiên.
"Không ngờ huynh cũng có lúc tinh ý... Ngoài ba thế mạnh trên, còn có Cổ Thuật, Độc Công, Linh Hồn... Tà thuật giết người nhiều không đếm được."
Đại Bảo nghiêm mặt.
"Thì ra là Tà Thuật của đám người Ma Môn hung ác! Đợi ta luyện được bản lĩnh to lớn, nhất định sẽ diệt trừ đám người xấu đem lại Thái Bình cho Thế gian."
Tiểu Hạ như bị kim đâm vào tim, Cô tự hỏi mình đang làm gì đây, Chỉ dạy cho kẻ thù của mình sao?
Đại Bảo không để ý điệu bộ thất thần của Tiểu Hạ, gã vô vỗ vai cô và nói.
"À nghe nói Đi làm nhiệm vụ môn phái sẽ được điểm cống hiến...100 sẽ được về thăm nhà một lần
Không biết mọi người ở Đào Gia Thôn thê nào rồi nhỉ?...
...
Tuy là đệ tử mới nhập môn, nhưng chúng ta có thể nhận mấy nhiệm vụ có độ khó thấp...tích lũy dần dần...
Tiểu Hạ...muội thấy thế nào? "
Đại Bảo nói một hồi dài, Tiểu Hạ hiển nhiên không để ý đến. Cô bạn viện cớ
"Hôm nay ở Đan Phòng nhiều việc quá, Ta hơi mệt... để khi khác nói chuyện ha."
"Muội mệt à, có cần ta cõng về không?"
Tiểu Hạ lắc đầu
"Không cần đâu, Ta muốn đi dạo thêm một chút rồi về nghỉ...huynh cũng về thôi, muộn rồi."
"Vậy muội về cẩn thận nha, ngày mai ta luyện thân pháp, mấy ngày tới muội làm ở Đan Phòng vất vả, không cần qua đưa thuốc nữa."
Tiểu Hạ chỉ gật gật đầu lững thững trở về Dược Viên. Ánh mắt ảm đạm sầu não mới nãy giờ hoá thành một mảng sáng như sao rơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.