Edit: Tịnh
Cố Trầm Uyên gần đây luôn ngồi ở trong viện, lười biếng chống đầu, nhắm mắt lại, như là đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng sẽ dùng Băng Phách gõ bàn đá, chứng minh hắn không có ngủ.
Băng phách là một cái châm, nhỏ bằng ngón út, dài bằng bàn tay.
Cũng giống như chuyện Cố Trầm Uyên bắt được Hải Đông Thanh, cây mai châm này cũng không biết xuất hiện trong tay Cố Trầm Uyên từ lúc nào.
Cố Trầm Uyên có pháp khí đặc biệt có thể lưu trữ gì đó, không thì lúc bị phân thây, pháp bảo của hắn không thể nào không bị người khác lấy đi.
Bây giờ còn có thể xuất hiện trong tay Cố Trầm Uyên, thì có nghĩa là, không phải bọn họ không muốn lấy, mà căn bản là không lấy được.
Trong lòng Hạ Văn Hi biết rõ chuyện này.
Y cũng biết Cố Trầm Uyên có lẽ là dùng Băng Phách để liên lạc với ai đó, phân phó gì đó, nhưng Hạ Văn Hi cũng không có ý định quan tâm đến nó.
Y không thể lúc nào cũng giám sát Cố Trầm Uyên, nếu không trông nom được, vậy thì cứ mặc kệ hắn ở trong phạm vi cho phép thôi.
“Thằng nhãi Cố Tiêu đó muốn tìm vài người để đi đánh Minh Cô.” Cố Trầm Uyên mở một con mắt nhìn về phía Hạ Văn Hi, cực kỳ lười biếng. Có lẽ là vì giám sát hắn, gần đây Hạ Văn Hi mặc kệ làm chuyện gì cũng quấn lấy Cố Trầm Uyên.
Minh Cô vốn ở Tu Ma, nhưng sau này lại bị Cố Trầm Uyên chiếm mất, một núi không thể có hai hổ. Huống chi Minh Cô căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau-lai-cat-duong-ma-dau-den-day-an-keo/137434/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.