Edit: Tịnh
“Sư huynh, sao huynh lại – sao huynh lại nhặt –”
Hạ Văn Hi nhẹ nhàng thả người nam nhân xuống giường, dịch chăn cho hắn, lúc này mới xoay người nhìn về phía tiểu sư đệ gấp đến độ như con kiến đang bò trên chảo nóng.
Cố Trầm Uyên đã ngủ, hồn phách bất ổn, đây là đương nhiên.
Hạ Văn Hi đem ngón trỏ đặt ở trước miệng, vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, tiểu sư đệ gấp đến độ không chịu được, lại vẫn là bị cấm nói.
Tiểu sư đệ hơn nửa đêm đến đây là ngoài ý muốn của y. Nhưng mà, nó luôn nghe lời, cho nên có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Hạ Văn Hi mang theo tiểu sư đệ ra cửa, cũng thuận tay đóng cửa lại. Người kia vốn hồn phách bất ổn mà ngủ say Cố Trầm Uyên mở mắt, sắc mặt đạm mạc và ánh mắt trong suốt không liên quan gì đến “Ngủ say”, vừa rồi chỉ là giả bộ.
“Sư huynh –” Ngoài phòng tiểu sư đệ kéo tay áo Hạ Văn Hi, đáng thương nhìn y, giọng nói lộ ra một cỗ ủy khuất.
Hạ Văn Hi xoa xoa đầu nhóc: “Đừng nói cho người khác.”
“Không Huynh không thể……” Không thể tiếp xúc với người như vậy. Tiểu sư đệ phồng miệng, quật cường nhìn y.
“Hạ Lăng.” Hạ Văn Hi gọi nhóc: “Được không?”
Tiểu sư đệ sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở phì phì xoay người rời khỏi.
Hạ Văn Hi không biết vì sao sẽ mang Cố Trầm Uyên về bên trong, nhưng y luôn luôn thuận theo tâm của mình, sâu thẳm bên trong y dường như muốn y phải làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau-lai-cat-duong-ma-dau-den-day-an-keo/137430/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.