Trước kia trong đại sảnh lầu một của nhà trọ này vẫn còn một vị khách, nay đến người cũng chẳng có. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bước vào, chọn bàn rồi ngồi xuống, hồi lâu sau cũng vẫn không có ai đến tiếp đón. Ngụy Vô Tiện không thể không dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, kêu: "Làm phiền!"
Lúc bấy giờ tiểu nhị mới chầm chậm bước sang đây. Có lẽ đã quen với cái sự uể oải chán chường trong một thời gian dài, nên có mối làm ăn tới cũng chẳng xốc tinh thần lên nổi. Ngụy Vô Tiện quay về phía thực đơn treo trên tường chọn vài món, y thì vẫn cứ độc một vẻ xa cách khó gần. Lam Vong Cơ cầm chén trà lên nhìn thoáng qua, đáy chén còn chẳng sạch bằng nhà trọ nhỏ kia, thế rồi lại lặng lẽ đặt xuống, không hề đụng vào bất cứ vật gì trên bàn nữa.
Chọn món xong, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Xin hỏi lầu hai của các ngươi dùng để làm gì vậy?"
Tiểu nhị cụp mắt đáp: "Ngoài cửa có ghi. Lầu một là rượu và thức ăn, lầu hai là nghỉ trọ. Ngươi không biết chữ?"
Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói: "Ngươi nói đúng rồi, ta không biết chữ thật. Vậy sao lại khoá đi?"
Tiểu nhị bực bội: "Thích thì ở không thích thì thôi, hỏi lắm thế làm gì."
Lam Vong Cơ nói: "Ở."
Y vừa mở miệng, tiểu nhị kia hệt như nuốt phải cục nước đá, lập tức run bắn lên.
Lam Vong Cơ lại dằn một thỏi bạc lên bàn, lạnh lùng nói: "Cần một gian."
Ngụy Vô Tiện vội nói: "Đừng nha, bọn ta không ở. Lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/862520/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.